VN88 VN88

Đọc truyện ngoại tình 18+ hay nhất (Có Phim)

Gương mặt Diễm hấc hấc trông như kẻ cả. Kiệt chợt nhận ra giọng nói của Diễm giống hệt của Lệ Hằng. Chàng liên tưởng đến hai cú phone sáng nay, và hiểu rõ ai là người gọi đầu tiên ! Từ phút đó, mắt Kiệt cứ thỉnh thoảng nhìn chừng cô em gái của Hằng.

Vì nếu quả Diễm đã gọi sáng nay, lần đầu, thì Diễm đã nghe, hoặc đã nhìn thấy chàng đụ bà Hồng tơi bời trong phòng Hằng.

Diễm ngồi ở salon, cầm tách trà hớp hớp mà mắt nàng hóm hỉnh theo dõi anh chàng Kiệt, trong khi Lệ Hằng xuống bếp phụ với bà Hồng dọn cơm. Im lặng,
ngột ngạt quá. Kiệt có tật, đang giật mình, nên chàng bắt chuyện:
– Diễm năm nay chắc đã mười bảy?
– Đúng, Giáng Sinh này em đúng 17. Có gì không anh?
– Không, anh hỏi cho biết vậy mà. Bữa nay em không đi học? Kiệt hỏi dò để biết chắc Diễm là người đã gọi.
– Có em đi học mới về. Thay đồ xong, bước ra đây thì gặp anh trên lầu xuống với chị Hằng.

Diễm dối mà không khéo. Diễm biết luôn Kiệt vừa trên lầu xuống mặc dầu nàng vừa về tới ! Bây giờ thì tim Kiệt đang nhảy rumba. Chân chàng run như bị sốt rét. Tay lúng túng, cầm tách trà để trên dĩa, mà tiếng lách cách run theo của cái tách nghe rõ mồn một.
– Ủa, anh có sao không? Diễm rắn mắc hỏi.
– À.Không. Không có gì. Diễm học trường đầm hả?
– Vâng, Marie Curie. Hình như câu này anh đã hỏi em tuần rồi khi mình gặp nhau ngoài phố!
– Ời anh….quên. Năm nay chắc Diễm đã 17 chứ không ít?
– Em nghĩ là anh đang bệnh. Để em lấy thuốc anh uống…

Thôi khỏi cần. Tôi đã khá hơn. Không sao đâu. Tuần rồi, gặp nhau ngoài phố! Đúng ra thì khi Diễm đang bát phố, chợt thấy Kiệt vào hiệu sách, nàng đã nhanh chân bước theo, chào hỏi, bắt chuyện, rồi mời Kiệt đi ăn kem. Cái mả đẹp trai, cao ráo, trí thức của Kiệt là “típ ” người lý tưởng của nhiều cô gái Sàigòn. Cho nên, mặc dù Kiệt là nhân tình của chị Hằng, Diễm, đôi khi có tà ý muốn chiếm giữ, vì Diễm hiểu, rồi đây, bằng mọi giá, Lệ Hằng phải lên xe hoa về nhà chồng.

Diễm theo sát chân Kiệt. Đêm qua nhân ông bà Hồng đi vắng, Lệ Hằng táo bạo dẫn Kiệt vàó phòng ân ái. Diễm biết. Không những thế, mà Diễm còn nghe và nhìn lén qua lỗ khóa suốt hai tiếng đồng hồ Kiệt vờn chị mình đến ngất ngư. Rồi sấng nay Hằng để Kiệt nằm ớ nhà một mình. Diễm biết. Nên nàng nghỉ học, định sẽ mạo hiểm bẻ khóa động đào, vào chinh phục ông “anh rể” một lần.

Nhưng khi Diễm đứng trước cửa phòng Hằng, định gõ cữa, thì bất ngờ trong kia, vẳng ra tiếng bà lồng rên la sung sướng…..Tự nhiên Diễm ghen, vì thất vọng. Diễm ghé mất qua lỗ khóa lần nữa. Trời ơi, Kiệt đang trần turồng nằm đụ tơi bời trên thân thể bà Hồng cũng trần truồng.

Diễm xuống nhà, giả giọng Lệ Hằng gọi, phá…. Lệ Hằng và bà Hồng bê cơm, thức ăn dọn lên. Thấy mặt Kiệt tiêu nghiểu, lo ra, bà Hồng vờ mắng Diễm:
– Sao con không tiếp chuyện với anh, để anh ngồi một mình.
– Dạ, thưa mẹ, có. Con có hầu chuyện với anh ấy đó chứ ! Hình như anh ấy đang “bệnh” ! Có lẽ anh ấy “lội bơi” hơi nhiều ! Nghe nói anh ấy là lực sĩ bơi lội nữa đấy !

Kiệt là lực sĩ bơi lội thật. Nhưng chữ “bơi lội” của Diễm dùng ở đây có hai nghĩa, và giọng Diễm đầy mỉa mai. Diễm mỉa mai không chỉ làm cho Kiệt nhột nhạt, mà cả Lệ Hằng (đêm qua) và bà Hồng (sáng nay) đều mặc cảm. Lệ Hằng ngồi sát bên Kiệt. Bà Hồng ngồi cạnh Diễm. Diễm vờ thơ ngây, gấp thức ăn bỏ vào chén
Kiệt:
– Anh ăn cho khoẻ, cho nhiều, để có sức “bơi lội”…

Miệng nói, mà chân Diễm đặt lên bàn chân của Kiệt. Bà Hồng và Lệ Hằng hoàn toàn không biết. Từ phút đó, Kiệt mới bắt đầu ăn uống tự nhiên hơn. Diễm hỏi tiếp:
– Lội sấp và lội ngửa. Môn nào anh giỏi hơn?
Kiệt hết sợ, nên thẳng thần trả lời cô bé ranh mãnh:
– Hình như hai lần đoạt giải, tôi đã thắng môn lội sấp !
– Mà ban ngày, hay ban đêm?
– Dĩ nhiên là ban ngày.

Nói xong, Kiệt phóng nhanh mất qua nhìn Diễm. Cô bé liếng thoắng và cơm, miệng cười chúm chím.
– Ờ đúng đó. Em thấy ban ngày, anh “lội” nhiệt tình hơn à !

Nghe đối thoại dí dỏm của hai người, Lệ Hằng chỉ biết vậy thôi. Nhưng bà Hồng nhột nhạt hơn ai hết. Vì nãy giờ, dưới bếp, bà tra hỏi Hằng. Hằng chỉ nói có gọi về một lần sáng nay. Vậy thì cú phone trước đó không ai khác hơn là: Diễm ! Vì nhột nhạt như thế nên trong khi ăn cơm, bà Hồng không ngừng theo dõi cử chỉ của cô gái út. Và bà bỗng phát hiện điều quan trọng: Diễm củng mê luôn anh chàng Kiệt. Vì Diễm liên tục gắp các thức ăn ngon bỏ vào chén Kiệt, thay vì việc đó là bổn phận ctia Lệ Hằng. Cô này thì hoàn toàn mảy may không để ý sự khác thường của em gái mình, vì nàng không tin Diễm đã biết yêu, và có manh tâm chiếm đoạt luôn nhân tình của nàng.

Kiệt ăn cơm thật ngon vì lòng chàng đang nở hoa Kiệt biết trong nhà này, vừa có thêm một quả tim lụy vì chàng. Hằng thì bình thường. Chỉ có bà Hồng ân cơm mà lòng lo ra. Bà lo: hình như sáng nay Diễm đã thấy hết cảnh bà và Kiệt đụ nhau gần hai tiếng. Bà lo: không biết Diễm có đú thương bà mà giữ kín giùm việc ngoại tình đó hay không? Bà lo: nếu Diễm tấn công Kiệt, yêu Kiệt, thì bà sẽ dùng tư cách gì để ngăn cản? Và, việc bà lo nhất, là sợ Kiệt, khi đã dính dáng với Diễm, sẽ quên bà.

Bỗng Diễm hỏi mẹ một câu làm bà giật mình:
– Có khi nào mẹ xem anh Kiệt lội bơi ban ngày chưa?
– À, chư, con ! Bộ con có xem anh ấy lội rồi hả?
– Dạ có. Không những ảnh lội sấp, mà còn ôm phao lội ngửa.

VN88