VN88 VN88

Đọc truyện ngoại tình 18+ hay nhất (Có Phim)

Từ lúc em gọi anh bằng ANH ! Xin anh cho phép em. Em không cầm lại được. Yêu “nó ” quá mất thôi. Bú cặc anh, em no và ngon gấp ngàn lần của Kiệt, của chồng em….Tưởng là em đã phải ra lần thứ nhất khi bú anh được 5 phút.

Đến gần năm giờ chiều, bà Hồng vẫn ngồi trên lòng của Lâm để thưởng thức món dộng cừ, và ra thêm một lần nữa ngất ngây. Trời như đã hoàng hôn. Càng về tối, mưa càng cuồng nộ. Gió càng thổi thốc lên như bão.

Lâm đặt bà Hồng nằm nhẹ theo chiều dài băng ghế, bắt đầu biểu diễn đường lưỡi độc đáo trên khắp thân thể bà chị 42 tuổi. Khi lưỡi Lâm tràn xuống gần cháng ba, thổi nhẹ chòm lông dày rậm, bà Hồng uốn éo Hai môi ngậm chặt lại, cắn răng không la. Nhưng khi Lâm móc cái mồng đóc bằng đầu lưỡi, rồi cho hai ngón tay vào mò lươn trong hang sâu, thì không còn ai nghe mưa bão ngoài kia nữa. Chiếc xe muốn vỡ tung kiếng cửa. Giọng bà Hồng như con quái vật, la hét không ngừng:
– Sướng như vầy biểu tôi không ngoại tình sao được. Mình ơi, chỉ có mình mới xứng đáng làm chồng em. Sướng còn hơn đụ nữa, Lâm ơi ! Từ từ, anh, không có em lại ra nữa bây giờ. Ráng giúp em! Cái thứ ba phải ra hồi nửa đêm. Chớ liền tù tì như vầy, lồn em đâu còn nước hả Lâm?

Động tác Lâm chậm lại. Chàng rút hai ngón tay khỏi lồn, căng hai bên hột le cho cái hột xừng lên. Rồi Lâm dùng đầu lưới đánh lăng tăng, thật nhẹ, êm đềm. Nhẹ như tơ mây giăng mỏng trên trời chiều mùa hạ. Hồng không gào thét dữ tợn như bão lửa lúc nãy, cấn chặt đôi môi, mà mặt mày thì nhăn rúm, co quắp lại chịu đựng. Cái sướng này êm đềm, diều dặt, không ồ ạt dồn dập. Em đềm như ngồi trên thuyền thả dong chơi trên hồ một đêm trăng. Hồn của Hồng bay thoát. Nàng không còn nhớ mình là ai nữa, và ai đang đưa nàng lên cõi tiên bồng? Hồng đưa tay xuống tìm cặc Lâm cầm, bóp nhẹ, mắt nhắm, thưởng thức buổi đại tiệc được thếch đãi trong rừng:
– Mưa ơi ! Hôm nay ta mới hiểu tại sao mưa có mặt trong văn, trong thơ, trong nhạc, cả hội họa nữa. Không có mưa, cuộc đời hạn hán. Không có mưa, con
người nứt nê, khô cằn. Không có mưa làm gì có rừng cây xanh lá, cho chiều nay, đêm nay, và mãi mãi, ta là một đàn bà luôn tìm kiếm, lặn lội, bắt những phút hạnh phúc thần tiên cho một thân hình, một cuộc đời cũng ướt sũng những cơn MƯA ! Lâm ơi ? Em nghĩ có quyền thế như một Hoàng Hậu Nam Phương, một
bà Nhu, một Cléopâtre, một Thái Hậu Từ Hy cũng không thể nào có một hoàng hôn cực kỳ lãng mạn như hôm nay, của em !

Đố họ tìm đâu ra một đàn ông tài xế, tưởng là quê mùa, mộc mạc. Nhưng không, anh quả là một đàn ông tuyệt vời, lịch lãm. Anh nắm bắt hồn của em được Anh đưa “thuyền” em từ biển cả sóng lớn về với nhánh sông con im lìm, hoang vắng. Anh có nghe chân em, bụng em, run lên bần bật. Đầu lưỡi anh nhẹ như tơ mà đã xoáy mòn chỏm nhọn hột le em…Em muốn mở mắt, cúi xuống nhìn anh đang cho em ngàn cơn khoái lạc, mà mi mắt nặng hết tình say. Cần gì nhìn anh. Tay em đang mân mê “khúc cúi sắt” thiên thần này không đủ sao.

Lâm đang làm tình bầng lỗ tai. Chưa bao giờ, có người đàn bà nào, đã êm đềm than vãn bản nhạc tình êm diệu như bà Hồng vừa nói. Bà nói tới đâu, cái lưỡi chàng miệt mài tới đó. Chàng không muốn tấn công mạnh, vì Hồng đã xin: “Em muốn cái thứ ba phải ra lúc nửa đêm! “. Cho nên lưới Lâm liếm nhẹ dần lên đôi vú. Lâm ngậm nhẹ một nuốm vú bú êm êm. Tay kia bóp. Nghệ thuật ctla Lâm chẳng có gì khác thường, mà sao Hồng không sao ngừng được những lời than vãn não nùng:
– Amh muốn lên nằm trên người em để đụ phải không?
– Ừ, em cho không?
Hồng không trả lời. Kéo Lâm lên, tự tay bà cầm cặc cho vào lồn, rồi nói tỷ tên với Lâm:
– Đó anh, nhấn hết vào, đừng nắc. Cứ nằm im như thế cho em chết ít phút giây. Đụ như thế mới kỳ lạ mới huyền hoặc. Ôm chặt em đl. Lạnh quá. Em cần hơi ấm của anh. Anh có biết tại sao em mê buổi chiều mưa này không?
– Đó đó là điều anh muốn biết mà không dám hỏi. Anh chưa thấy có người nào mê thích mưa cuồng si như em.
– Anh có cho em nhấc về một kỷ niệm thời con gái không?
– Ừ kể đi. Xong anh sẽ kể em nghe những ly kỳ mà anh đã trải qua hồi mới lớn. Anh nghĩ những đàn bà đa tình như em, chắc phải bất đầu cuộc đời bằng những sóng gió ghê gớm, khó quên. Kể đi ! Trời tối hẳn rồi.

Tối mịt, không còn thấy gì nữa cả. Đêm tối về, càng làm cho không khí u trầm giữa rừng thêm hoang đường. Nếu không có những tia chớp nhiệt đới, chẳng còn ai trông thấy cây cối ngả nghiêng với mưa gió trùng điệp. Nằm trên thân thể của bà Hồng, Lâm cũng thấy ấm lại. Chàng bưng mặt người đẹp hôn tự do, hồn nhiên, trong khi bà Hồng trầm trầm kể:
“Em là một nữ tư ở Đà Lạt. Nhưng hình như không có duyên tu, nên, giữa đàng “gãy gánh”. Hay nói rõ hơn, em sinh ra đời, không phải để đi tu. Hồi còn đi
tu em được bề Trên cho dạy Pháp văn và toán trong trường thuộc Giòng Giu Se. Mẹ bề trên đã khuyến cáo và phạt em bao lần khi bắt được mấy cuốn tiểu thuyết ái tình dưới gối của em. Một lần nữa suýt bị đuổi ra khỏi giòng khi biết em, một cuối tuần, xin phép về thăm bà dì. Nhưng thực ra em đi xem phim “La valse dans l’ombre ” do Robert Taylor và Vivien Leigh đóng. Việc lén lút xem phim thực ra cũng kín đáo, nếu em không mang về Giòng kể lại cho một số bạn cùng tu nghe cái lãng mạn, trữ tình. Nhất là những nụ hôn bất hú của hàm râu Robert tặng cho người đẹp Vivien Leigh.

Giòng tu là một ngục tù ! Tinh thần, tình cảm của “tù nhân” như em bị theo dõi từng giờ, từng phút. Người ta bắt bọn em làm việc liên tục trên mười tiếng một ngày, để không còn khoảng trống nào nghĩ đến chuyện vẩn vơ. Làm việc và cầu nguyện là hai chế độ kềm kẹp đời nữ tu. Nhưng người ta quên: Con người sinh ra để được sống ! Được tự do ăn, ngú, suy nghĩ, hành động, trong đó có sừ phát triễn thiêng liêng, hồn nhiên của tạo hóa ban cho. Nghĩa là gái lớn lên, tự động phải biết nghĩ đến chuyện lứa đôi. Quả thực ban ngày, bọn em không có chút thì giở nghĩ vẩn vơ. Nhưng đêm đến, trước và trong giấc ngủ. Nguy hiểm nhất là lúc đó. Không ai có thể dằn long, đừng suy nghĩ, dù một phút.

Sinh lý trong mỗi người đang phát triễn. Như cái cây lớn lên là tự nhiên có hoa, rồi có trái. Nó có sinh lý riêng của nó. Vật mà như thế, thì con người cũng không thể thoát khói luật tự nhiên của tạo hóa ban cho. Nhất là con gái, mà con gái đang chịu trói mình trong nếp sống nhà tu. Vật chất thì bọn em không thiếu gì. Nhưng tâm hồn và tinh thần thì dứt khoát bị “cúp hằn, triệt để chỉ dành quả tim cho Thượng đế bằng hình (trong khung kiếng) bằng tượng (ở bục thờ) vô tri vô giác. Không biết khi bọn em quỳ gối, hang loạt những tơ tưởng mông lung, khấp thiết của sự cô đơn, trùng trùng điệp điệp, tới tấp bay về bất em phải mơ ước, phải đòi hỏi, phải ngồi dậy biểu tình, chiếm cho được, Thượng Đế có thông cảm hay không?

Người ta dạy, những lúc như thế là thời khấc bị ma quỷ cám dỗ. Thế thì ông bà, cha mẹ mình cũng đã từng bị ma quỷ cám dỗ, nên mới sinh ra mình sao? Không đúng. Mà đó là lúc thức, chưa ngli. Thức đây là biết. Biết phân biệt cái tốt, cái xấu, điều hư, điều lành, để nên làm cái gì, và tránh cái gì, theo lời dạy của bề Trên. Nhưng, Lâm ơi ! Không thánh kinh nào, không bề Trên nào dạy trong lúc ngủ, phải tránh xa những chước cám dỗ (tuy giấc mơ mà như thật). Thật đến độ, mình mở miệng mớ theo, cảm xúc được khoái lạc theo, và …và…mình cũng hưởng luôn cả tuyệt đỉnh sung sướng của sinh lý ! Tỉnh dậy, mệt nhừ như lúc chiều em đã mệt khi ngồi đụ trên bắp vế anh. Và quần lót ướt nhẹp, như khi bàn tay anh sờ ngoài quần em, cũng chiều nay.

Em dám cả quyết không có một nữ tu nào, dù yêu Thượng đế hết lòng, dám xưng hết cái tội nằm mơ. Vì mơ là vô thức. Nhưng giấc mơ là kết quả những gì mình thường nghĩ đến, mong đến. Đói thì thấy ăn. Khát, thấy uống v…v….Cũng có những điều mình chưa từng mơ ước hiện rõ trong chiêm bao, như thấy ma quỷ, bị cháy nhà, và…và…bị hãm hiếp, hay được làm tình một cách đẹp tuyệt vời. Mình chưa từng mơ ước nhưng cơ thể đến lúc dậy thì, sinh lý bắt thèm cái này, cái khác về xác thịt, về khoái lạc. Nếu sự thèm khát đó bị nén xuống, kềm hãm lại, thì nó phải phực thành ngọn, đốt cháy, cháy lớn, không cứu nổi. Đó là một đêm mưa mùa đông. Trời đất cũng hung tàn dữ dội như đêm nay. Từng lớp lớp mưa dài
xối xuống mái ngói chủng viện. Mưa, tự nó là yếu tố lãng mạn. Lại thêm gió bão bùng. Các khung cửa kiếng đồng loạt hú lên tiếng vi vu thê thiết. Sấm chớp liên tực soi vào hai dãy mùng, trong đó có những tâm hồn trinh nữ đang dõi theo từng suy nghĩ của riêng mình. Miệng em cầu nguyện như cái máy, mà hồn thì đã thoát ly bay theo gió, lướt trên các đồi thông, sườn núi, trên đồi, hồ Than thớ và Xuân
Hương….

Chìm vào giấc ngủ thật ngon lúc nào không biết. Cũng không biết lúc đó là mấy giờ, một giấc mơ đẹp tuyệt đã đến, có em, là nhân vật cùng diễn xuất. Em thấy mình, đơn độc, lên đồi, vào rìlng nhặt nấm mối. Một cơn mưa giống hệt chiều nay trút xuống. Em chạy nhanh vào trong một chòi lá giữ rẫy clia người Thượng. Đỡ ướt, nhưag vô cùng rét buốt vì gió lộng cuộn theo bụi mưa. Em chui vào một đống cúi ngổn ngang để ngồi tránh gió, thì chợt thấy một ông Tây, mắt xanh, cao lớn, râu xồm xoàm, ngồi cách em khoảng một thước. Ông chào hỏl rất lịch sự bằng
tiếng Pháp:
– Chào cô bé. Hình như cô lạnh lắm?
– Vâng. Tôi lạnh lấm vì tôi chỉ có một áo ấm mỏng manh, và cũng đã hơi ướt vì mưa.
– Cô vào rừng làm gì vậy?
– Dạ tôi đi hái nấm.
– Sao cô không rủ một bạn trai cùng đi cho vui?
– Thưa, tôi là nữ tu.
– Ồ, ra thế. Nhưng cô ăn mặc không có vẻ gì là nữ tu. Xin lỗi nhé.
Em chợt nhìn áo quần mình. Em đang mặc một váy đầm, áo sơ mi trấng, áo ấm xanh đậm. Chân đi giày, vớ kéo cao lên gần đầu gối. Không hiểu sao, chi tiết ăn mặc này lại khác với thực tại em đang choàng áo giòng kín đáo, màu đen. Đầu trùm khăn đen. Phần da thịt được “thấy ánh sánh Trời” chỉ có da mặt, và hai bàn tay.

VN88