VN88 VN88

Anh sướng quá em ơi là em ơi..- Truyện 18+

Bản án đang được bí mật chuẩn bị. Khi côn bố ra anh sẽ trở thành tôi phạm”thi công đắp đập gian dối rồi lợi dụng đêm mưa ra phá đập cho phi tang”

Tám Hoạnh nắm quyền sinh sát ở đây với một lũ tay sai như Hải Cóc, Bảy Gà. . . . . Chính chúng ăn chăn tiền công để chia nhau ăn nhậu. Ba Bình không chịu nhập băng thế là bây giờ mang tội vào thân.

Ngày mai anh sẽ bị tống cổ vào trại giam nào? Sẽ đi lao động ở Đắc nông, Đắc Tích hay một góc rừng heo hút? bọn Tám Hoạnh sẽ nhởn nhơ ăn nhậu và sa đọa đến bao giờ ?

Câu hỏi như một vết đau nhức nhối. Nếu như ngày xưa thì anh đẽ đủ sức nói chuyện phải quấy với bọn Tám Hoạnh.
Và còn Huệ Trắng nửa. Số phận cô sẽ ra sao khi không có sự giúp đở của anh?

Nghĩ đến đây anh giở bức thư của Huệ Trắng mới gửi lúc chiều cho anh chăm chú xem lại:

. . . . . Anh hãy hiểu cho em. Giờ đây cả hai ta đang ở trên bước đường cùng. Dù nguy hiểm, dù cái chết đang chờ, chúng ta cũng phải ra đi. Tối nay em sẽ đợi anh ở Cống Tôm số 3 để lên đường. Nếu anh không đến tức là không còn thương em nửa.

Em vẫn phải ra đi! vĩnh biệt anh. sáng mai nếu anh chưa bị họ bắt thì hãy ra vớt em ở đáy Cống tôm này. Linh hồn em sẽ mãi mãi theo anh. . . . . không còn con đường nào khác. . . . .

Một vùng đất hoang dã với những con người đói khát cực nhọc vật lộn ngày đêm trên đất phèn, bùn lầy và nước mặn, đã từng ôm ấp nuôi dưỡng anh niềm hy vọng làm lại cuộc đời bổng nhiên tuột mất. Giờ anh mới hiểu thấm thía quy luật khắc nghiệt của cuộc đời. Chính vì cầu mong một chút bình yên trong bước đường cùng mà đám người khôn khổ kia trong đó có cả anh phải nhẩn nhục ngày ngày im lặng như cái bóng trước sự lộng hành của Tám Hoạnh.

Trong các trường cải tạo ở vùng này việc trốn đi là chuyện thường ngày, và có đến một ngàn lẻ một cách để trốn. Sông rạch dọc ngang chằng chịt và những vùng hoang dã mênh mông là cái bẩy ghê gớm. Biết bao người liều lỉnh ra đi phải chết vì đói, vì thiếu nước ngọt, vì cá sấu, rắn độc, vì lạc lối chìm nghỉm dưới vùng lầy sâu thăm thẳm. Cách trốn đàng hoàng hơn là đút lót cho Tám hoảnh ba thứ đồ dùng có giá trị, cho đến với việc ngủ với hắn một đêm là có giấy phép về thành phố để giải quyết khó khăn đặc biệt hoặc chữa bệnh hiểm nghèo. Có giấy đó, được lên tàu về bến đàng hoàng rồi dông luôn. Ít bửa sau Tám Hoạnh xếp họ vào danh sách trốn trại, mất tích. Thế là xong không ai truy nã nửa.

Ba Bình và Huệ Trắng thì không thề đi “chui”như vậy. Chỉ có cách là dấn thân vào đầm lầy và rừng hoang, vượt sông Soài rạp về Long An để tìm đất mới làm lại cuộc đời.

Dòng suy nghĩ của anh bị cắt ngang khi tiếng Sáu Hà đột ngột vang lên:
-Anh Ba! Anh Tám mời anh tối nay lên họp các đội trưởng sản xuất. Đúng bảy giờ anh có mặt đề bàn kế hoạch đắp đập Tắc Bầu Sấu.
Thấy vắng vẻ, Sáu Hà ghé tai anh thì thầm:
-Tình hình nguy ngập lắm anh phải lo giữ mình cẩn thận. Huệ Trắng đợi anh và nhất quyết thực hiện như ý định. Anh phải cứu lấy nó.
Ba Bình quay lại nắm tay cô gái:
-Đâu có đó, em đừng sợ. Về ngay đi em. Tạm Biệt!

Đúng 7 giờ tối, cuộc họp bắt đầu như những cuộc họp giao ban thường lệ. Ba Bình ngồi phía cuối bàn đối diện với Tám Hoạnh. Đó là vị trí cuối phòng họp, xa thủ trưởng nhất.

Tám Hoạnh đưa mắt nhìn khắp một lượt gật đầu hài lòng với sự sắp xếp của Hải Cóc. Gã ta mở đầu cuộc họp với giọng nói ung dung từ tốn:
-Hôm nay chúng ta họp giao ban để bàn một số việc cấp bách. Trước hết tôi xin phổ biến lệnh khẩn của quận-Đến đây gã đột ngột chuyển giọng, nhìn về phía Ba Bình-Đó là lệnh bắt giữ can phạm Ba Bình.
Vừa dứt lời hai cửa ngách cuối phòng họp bật mở, hai họng súng lao ra chỉa thằng vào đầu Ba Bình. Nhanh như chóp Hải Cóc và Phú Ngão ngồi sẳn hai bên Ba Bình vội quay sang đè tay anh xuống rồi choàng vội chiếc còng số tám vào. Ở trường này chưa có cuộc bắt bớ nào mà cần đến bốn tay có võ và hai cây súng như thế.

Đòn bất ngờ của tám Hoạnh vừa tung ra ba Bình đã kịp thời phản ứng. Tróng nháy mắt hai cây súng đã bị Ba Bình chụp gọn. Hải Cóc và Phú Ngão bị đá lăn lóc vào góc nhà quằn quại.
Ba Bình dằn mạnh hai cây súng xuống bàn trừng mắt nhìn Tám Hoạnh lúc này mặt trắng bệt, môi tái ngắt. Cả cuộc họp sững sờ không ai dám nhúc nhích.
Ba Bình dỏng dạc:
-Tám Hoạnh! Đưa tờ giấy cho mọi người xem coi có đóng mộc của quận không? Dẹp trò bịp bợm đó đi! Đứa nào gian dối ăn chăn ăn cắp của công để sống phè phởn bỏ mặt anh em đói khát? Ba Bình này thì anh em chắc hiểu hết. Đất thì hoang mặn xác xơ, người thì bần cùng lưu lạc, gặp nhau nới đây thì phải dưa nhau mà tìm đường sống. Tám Hoạnh xảo trá hảm hại Ba Bình này thì tôi buộc phải ra đi, mong anh em thông cảm.
Ba Bình khoác hai khẩu súng lên vai, rồi tống một quả đấm vào thẳng bảng mặt đáng ghét của tám Hoảnh:
-Cái này là tao thay mặt cho Huệ Trắng. Tám Hoạnh, nếu mày mà không bỏ thói ức hiếp anh em thì hãy coi chừng. Còn hai khầu súng thì ngày mai ra Cống Tôm số ba mang về. Đứa nào đuổi theo sẽ lãnh đủ!
Ba Bình lao ra sân giữa làn mưa dày đặc.

o O o

Họ chạy miết trong đêm. Ánh chớp loang loáng từng đợt bùng lên soi rỏ con đường ướt đẩm nước mưa trơn trợt. Khi trời gần sáng mưa bắt đầu ngớt. Họ dừng lại bên bờ một dòng sông rộng.

Huệ Trắng vui sướng quên cả lạnh cóng, áp sát bộ ngực sũng nước vào vai Ba Bình hỏi dồn dập:
-Tới sông Soài Rạp rồi phải không anh? làm cách gì qua sông được? Chân em đã lạnh cứng rồi?
Ba Bình băng khoăng nhìn dòng sông phẳng lẳng trôi đi chầm chậm. Bờ sông lác đác mấy bụi cây thấp đẩm nước. thủy triều dâng lên làm cho dòng sông càng thên mênh mông, kéo dài xa hút tầm mắt. Anh linh cảm thấy một sự khác thường nào đó.

VN88