VN88 VN88

Anh sướng quá em ơi là em ơi..- Truyện 18+

Oùc phiêu lưu mạo hiểm và trí tưởng tượng của Ba Bình bị kích thích cao độ. Anh say mê nghĩ ra cách tổ chức thực hiện các vụ cướp một cách công phu, tỉ mỉ. Dựa trên quy luật tâm lý và các thủ đoạn nghiệp vụ trong sách điều tra hình sự, anh đã cố ý tạo ra những hiện trường khác thường. Các dấu vết vớ vẫn để lại tại những nới anh đột nhập được anh chủ tâm xếp đặt làm các nhà thám tử ưa phân tích, phán đoán bị dắt đến những giả thuyết ly kỳ như mê hồn trận.

Anh cố tạo ra một phong cách riêng vừa là kẻ trôm vừa là hiệp sĩ, vừa là tay chơi vừa là thám tử, vừ là tướng cướp vừa là kẻ hảo hán tài hoa. Sự kiện đó lập tức được báo chí khai thác dưới mọi hình thức. Những thiên phóng sự điều tra đầy rẩy những giả thuyết phán đoán lơ lửng theo nhiều hướng khác nhau, câu dầm suốt kỳ báo này sang kỳ báo khác làm tai tiếng Ba Bình vượt quá khả năng có thật của anh.

Đương nhiên, bộ máy cảnh sát hết sức khó chịu và phải ra tay. Nhân vật người hùng Ba Bình chỉ như một huyền thoại mới bùng lên bị dập tắt, chỉ còn lưu tryền trong ký ức mọi người. Tất cả những hậu quả của một thời dại dột vẩn còn bám theo ba Bình âm thầm và dai dẳng cho đến ngày nay như một duyên nợ tiền kiếp.

o O o

Huệ Trắng đang ngủ ngon, bổng nhiên hoảng hốt, tay chân rung rẩy. Ba Bình giật mình:
-Tỉnh dậy em! anh đây, anh đây!

Huệ Trắng nhận ra Ba Bình bên cạnh nhưng vẫn bàng hoàng nức nở. Vòng tay cô siết chặt lấy Ba Bình, đầu dụi mãi vào anh như sợ anh sẽ tan biến đi mất.

Mười mấy năm trôi qua, cuộc đời cô đã trải qua nhiều biến đổi. Từ một cô học sinh Ngân Huệ ngây thơ, có một mối tình đầy mộng tưởng đến cuộc hôn nhân trên lệch, sống trên đống vàng mà không hạnh phúc. Huệ Trắng phúc chốc đã phải chấp nhận số phận tủi nhục làm vợ bé của một lảo già có chức quyền thời ngụy. Sau giải phóng, thất vọng vì đời riêng ngang trái, nàng theo bạn bè dốc hết tài sản riêng để vượt biên. Chuyện đổ bể, không thành. Đến khi gặp lại người tình xưa thì cả hai đều vướn phải cảnh tù tội, cùng đường phải dấn thân vào con đường lưu lạc.

Ước mơ lớn nha6t của họ vào lúc này là qua được sông Soài Rạp, dắt nhau về miệt Long An, Đồng Tháp. Ở đó có những vùng rừng chàm mênh mông, những cánh đồng ngập nước bạt ngàn, đất rộng người thưa, không ai biết tung tích. Chỉ cần một mái nhà nhỏ cũng đủ là niềm hạnh phúc của cuộc đời họ.

Nằm trong vòng tay nhau dưới gầm chiếc bệ thờ hoang tàn, xung quanh chỉ có gió và tiếng sóng xa xa cả hai cùng lo lắng nghĩ ngợi. Ngày mai đây sẽ ra sao? Con đường trở về một cuộc sống hạnh phúc nhỏ bé vẫn dài dằng dặc, vòng tay Ba Bình liệu có che chở được người tình của mình vượt qua những chặng đường đầy bất trắc hay không?

Ngày tiếp theo nắng lên. Chập tối họ tiếp tục lên đường. Ba Bình trụ liệu một cuộc hành trình quay trở lại đoạn đường đi lạc, phải vượt qua đất của trường Tắc Bầu Sấu và nhiều vùng hoang vắng để đến bờ sông Soài Rạp. Đường đi phải tránh được các trạm kiểm soát các chốt tuần tra trên sông và các vùng có đội lao động đang khai hoang, đắp đập.

Hai hôm sau khi hai người đến ven rìa một vùng đồng lầy thì đã quá nửa đêm.
Aùnh trăng hạ tuần chiếu qua màn mây một thứ ánh sáng lờ mờ. Mặt đất khô ráo, phẳng ly chỉ một màu xám đen mở ra vô tận.

Cả hai mệt mỏi rả rời. Họ ngồi bệt xuống bờ đất. Ba Bình vừa vong tay choi Huệ Trắng dựa, vừa chỉ tay về phía trước mặt, nơi có một vì sao cô độc đang sắp lặng xuống sát chân trời:
-Ráng vượt qua cánh đồng phân chấp này chúng ta sẽ đến một chổ có thể dừng chân suốt ngày mai, tha hồ cho em ngủ.
Huệ Trắng nhìn theo tay Ba Bình, chỉ thấy một vật đen mờ cao hơn mặt đất một chút.
-Đó là nơi nào vậy anh?
-Một chiếc lô cốt thời xưa, đã bỏ hoang.
-Em chẳng thấy gì cả. Sao anh biết? Lở ở đó có người thì sao?
-Anh đã khám phá ra nó hồi năm ngoái. Phải vượt qua đầm lầy này mới tới. Anh bạn cùng đi với anh bữa đó xuýt chết chìm ở cánh đồng này.
-Trời ơi! Vậy làm sao chúng mình qua được?
-Đừng lo. Trước hết phải ngồi nghĩ lấy sức đã. Anh sẽ có cách để qua.
Ba Bình để Huệ Trắng nằm ngã trong vòng tay và xoa đôi chân đã mõi nhừ cho cô. Một lúc sau anh nói:
-Đây là cánh đồng phân chấp, một dạng than bùn lỏng do các thân cây tích tụ và mục rữa từ ngàn năm nay. Trên mặt của nó là lớp mỏng tiếp xúc với không khí nên khô ráo và chắc chắn hơn chút ít. Còn bên dưới do ảnh hưởng của nước ngầm, nó vẫn là bùn lầy nhảo quánh.
-Vậy là có thể đi trên mặt mà không thụt chân?
-Không biết cách đi thì chỉ dẩm chân lên là thụt lún xuống sâu. Biết cách đi sẽ không bị xa lầy!
Huệ Trắng úp mặt vào ngực Ba Bình, rụy cồ, co người lại, vòng tay xiết chặc lấy anh nhún nhẩy:
-Oâi, thế thì em sợ lắm. Em không biết cách đi qua đâu.
Ba Bình vổ nhẹ lên lưng Huệ Trắng:
-Không sợ bí quyết là đặt bàn chân xuống mặt bùn cho ngang đều đặn, để trọng lượng phân bố thật đều. Chúc mũi chân hay ấn gót xuống sẽ gây lực tập trung làm cho chân thụt xuống ngay. Cứ thế nhanh nhẹn, nhịp nhàng bước đi từng bước sao cho chân sau chưa kịp lún đã có chân trước tựa để bước lên. Đi liền một mạch. Sang bờ bên kia mới được dừng. Đứng lại một chút xíu sẽ lún xuống sâu!

Sau khi tập luyện cho Huệ Trắng đi thử vài vòng, hai người nghỉ lấy sức chuẩn bị bắt đầu một cuộc vượt đầm lầy căn thẳng.

o O o

Mặt trăng đã ló ra khỏi đám mây, nhưng lưỡi liềm yếu ớt của nó vẫn chỉ đủ sức tỏ xuống một màu vàng loãng. Đất trời gồm hai nửa âm dương đối chọi, bên trên là màu trắng bệt nhờ nhờ, bên dưới là màu đen xám, nhàn nhạt mênh mông. Tất cả lặng yên như đã chết. Ở giữa hai khoảng âm dương ấy là hai bóng đen đang lướt đi, vùng vẩy, lắc lư, uốn éo như hai bóng ma.

VN88