VN88 VN88

Anh sướng quá em ơi là em ơi..- Truyện 18+

Anh nhẹ nhàng men theo bóng tối lần về phía trước. Vừa tới cửa chính anh dừng quay lại. Một bóng người đứng yên như pho tượng trong khuôn cửa. May quá, Ba Bình đừng trong hốc tối nên người đó không thấy. Chiếc áo mưa bằng ni lông trong suốt trùm lên đầu và toàn thân người ấy như một lớp voan nhẹ. Trong lớp ánh sáng đó nổi bật lên một thân hình người con gái cân đối và nở nang, bó chặt trong chiếc quần jean chật cứng và chiếc áo thun căn phồng.
Bổng cô gái nói to, nhưng âm điệu vẫn dịu dàng trong trẻo.
– Đi thôi, mấy chú. Mưa cũng phải lên đường.
Giọng nam trẻ trung đáp lại:
– Còn sớm chị Ba ơi. Lát nửa hết mưa hãy đi vẫn còn kịp mà
– Chị phải có mặt ở Ngã ba Vàm Nâu đúng mười giờ đêm. Muộn mất rồi em.
– Chị Ba đừng lo ghe không chạy lẹ.
Thì ra cô gái đang có ai hẹn hò đêm nay.
Mà lại ở ngay Vàm Nâu, đoạn sông vắng vẻ, toàn những cây chà là, ráng đại, cóc kèn. . . đâu có người nào sinh sống ở đó được? Chỉ có con cá sấu trú ngụ ở đó tha mất Huệ Trắng của anh. . . Tự nhiên Ba Bình linh cảm thấy cô gái kỳ lạ bí ẩn này có điều gì liên quan đến anh, thu hút anh mà anh không tài nào lý giải nổi.

Chắc rằng những ngưởi này có chiếc ghe ở đâu đây. Anh lùi lại, men theo bóng tối tìm đường lội ra sông. Bên bờ lạch, anh tìm thấy chiếc ghe của họ , không người. Phía sau, ca-bin buồng lái nhô cao tối om. Phía trước, khoang hàng trống rổng phủ tấm vải bạt lớn. Anh lật tấm bạt lên chui vào nằm dài dưới sạp thuyền.

Lát sau mưa ngớt có tiếng người lao xao. Mạn ghe rung nhẹ, máy nổ. Chiếc ghe bắt đầu rời bờ bồng bềnh lướt đi. Ba Bình dự định khi dừng lại Vàm Nâu. Tựa lúc người lái không chú ý, sẽ trườn theo mạn ghe xuống bơi vào bờ.
Chiếc ghe đang chạy thẳng bổng dừng lại một cách nhẹ nhàng, rồi lường ghe rung rinh theo tiếng chân đều đặn dọc thành ghe. Tiếng người trai trẻ vang lên:
– Chị Ba về nghen. Vẫn còn sớm vậy mà chị Ba lo hoài.
– Cảm ơn mấy chú. Giờ này mấy chú đi mấy giờ mới tới nhà?
– Nước đang đứng, lát nửa chạy xuôi. Từ đây về Tắc Bầu Sấu chỉ khoảng hai giờ nửa thôi.
Ba tiếng Tắc Bầu Sấu làm Ba Bình hiểu ra chiếc ghe này là của Trường Cải Tạo cho cô gái quá giang rồi đi tiếp về trường. Anh vẫn băng khoăn không biết cô gái ấy là ai mà được mấy người thanh niên trọng vọng như vậy. Nhớ đến việc chính anh quyết định theo ghe về Tắc Bầu Sấu.

Chiếc ghe tắt đèn pha, tăng ga, lướt đến cũng nhẹ nhành như khi dừng lại. Ba Bình thận trọng đẩy tấm bạt lên.
Mưa đã tạnh.

Bên ngoài vẫn tối đen không hề có dấu vết nhà cửa xóm ấp. Vẫn những hàng cây lờ mờ dưới ánh sáng sao, trải dọc bên bờ, chỉ duy nhất nổi lên một gốc cây khẳng khiu gần ngã ba sông.

Chính anh và Huệ Trắng đã qua sông ở gần đoạn này. Anh bồi hồi xúc động như thấy đâu đây vẫn còn bóng dáng của Huệ Trắng khi cô cởi hết quần áo vào bọc đưa anh. Toàn thân cô trắng mịn màng dưới ánh sao khi trườn mình xuống nước.

Bốn bề vắng lặng. Nước sông lên đầy, tràn ngập sát bờ. Chiếc ghe vẫn trườn đi thẳng tắp trên mặt nước êm như nhung mịn.

o O o

Chiếc ghe gỗ về đến Tắc Bầu Sấu đã gần nửa đêm. Mấy anh thanh niên buộc ghe rồi về nhà. Ba Bình nghe ngóng thấy yên bèn lật tấm bạt, lên bờ. Anh nhận ra chiếc ghe cặp vào một nhánh sông cạn sát gần ngôi nhà Ban Lãnh Đạo. Máy điện vẫn còn chạy, các ngọn đèn trong nhà và ven đường vẫn còn sáng rực.

Nhiều căn nhà đã được xây cất lại ngay ngắn rộng rãi. Một vườn hoa tròn xinh xắn giữa sân, ở giữa là một chiếc cột cờ mảnh dẻ và cao vút sơn từng khoanh đỏ trắng xen nhau. Phía trước vẫn là con đường dẫn ra bến tàu. Ngoài bến giờ đây có một chiếc tháp cao ngất đặt trên chiếc tàu sắt nổi bật giữa màn đêm.

Tất cả đã ngủ yên, chỉ còn ánh điện trong nhà Ban lãnh đạo còn sáng và loáng thoáng có bóng người ngồi.

Ba Bình men theo dải bóng tối, vừa đi vừa nghe ngóng, thận trong tiến dần đến bên thềm phía sau để quan sát những người trong nhà. Trên chiếc bàn lớn không còn quang cảnh thức ăn đồ nhậu bừa bãi mà chỉ có 4 người đang quây quần thảo luận điều gì.

Ngồi trước chiếc bàn lớn , vị trí của hiệu trưởng là một thanh niên còn trẻ, dáng cao ốm. đang nói cười vui vẻ.
Anh nhìn mãi. Không thấy có Tám Hoạnh trong phòng họp?

Ba Bình men theo dãy tường hoa để quan sát. Trong hai buồng có đề chử hiệu phó đều không thấy có bóng người, đèn vẫn bật sáng. Các phòng khác đều không hề thấy bóng Tám Hoạnh.

Anh ngẫn ngơ quay ra. Thế là không có Tám Hoạnh ở đây. Ban lãnh đạo mới đã thay đổi hết cả. Có lẽ sau vụ bê bối xãy ra dù có đổ hết tội lổi cho anh, Tám Hoạnh vẫn bị trách nhiệm liên đới và đổi đi chổ khác. Ban lãnh đạo mới chắc sẽ đối xử với anh em tốt hơn. Nhưng dù sao giữa anh và họ vẫn có khoảng cách. Bản án mà Tám Hoạnh vu cáo cho anh sẽ làm cho mọi người nghĩ về anh như một tên tội phạm.

Bây giờ chỉ còn cách tìm bằng được Tám Hoạnh để thanh toán xòng phẳng với y. Anh lần theo con đường nhỏ đi xa dần trụ sở của trường, trù tính đêm nay sẽ ngủ trong rừng đước.

Trời lại bắt đầu mưa. Cơn mưa đổ xuống ào ào như trút nước. Dưới màn mưa. Ba Bình loáng thoáng thấy một căn nhà nhỏ chơ vơ giữa đồng, ngay trước mặt. Trong ánh chớp sáng anh nhận ra đó là căn nhà bằng gỗ, có mái hình chử V như đôi cánh chim bay lên. Anh đã trông thấy mô hình căn nhà đó từ lâu. Căn nhà đó xây dựng để cấp cho mỗi đôi vợ chồng học viên nào cải tạo tốt và tình nguyện ở lại vĩnh viễn làm ăn trên đất Duyên Hải. Dưới thời Tám Hoạnh căn nhà đó chỉ là một sự lừa dối chẳng bao giờ dựng lên nổi được.

VN88