VN88 VN88

Anh sướng quá em ơi là em ơi..- Truyện 18+

– Thu Vân. . . !
Như có một linh cảm, cô gái dừng tay bước lại bên cửa sổ nhìn ra ngoài trời chăm chú. Xung quanh vẫn yên ắng, chỉ có tiếng gió lướt nhẹ và tiếng nước chảy rì rào.
Ba Bình ngồi bệt xuống sàn, nép mình vào khe lõm của bức tường nhà cho đở lạnh. Anh không dám tin rằng Thu Vân ngày xưa lại có thể ở đây, chỉ cách anh một bức tường, trên một dòng sông hoang dã.
Thu Vân đã khác xa mười mấy năm về trước. Cô đẹp lên, thân thể cân đối, chưa có vẻ gì vướn bận chồng con. Dường như căn nhà nổi này là nơi cô sống và làm việc. Mười mấy năm trước Thu Vân và Ngân Huệ là một cặp bài trùng. Các buổi luyện thi, các cuộc dạo chơi ngày chủ nhật, các buổi tập bơi Ngân Huệ thường đi cùng Thu Vân.

Mùa hè năm ấy cả ba người đi cắm trại ở thác Suối Vàng. Thu Vân đã hát bài hát Suối Mơ mà họ thích nhất. Cả ba đã đi chơi suốt cả một ngày trong những vườn hoa và nắm tay nhau lội suối, nhảy qua các tảng đá ngổn ngang trên mặt nước.
Tình yêu của họ bắt đầu từ những ngày đó và dòng Suối Mơ đã trở thành kỷ niệm đẹp nhất trong tình yêu thuở ấy của Ba Bình.
Nhưng hoàn cảnh Thu Vân sau đó có nhiều trắc trở, cha mẹ mất sớm, cô sống với người anh. Anh cô gửi cô qua Mỹ để hưởng một học bổng mà một người bà con sinh sống bên đó xin cho. Từ đó trở đi, hai người không biết tin tức gì của nhau nửa. Năm tháng đã trôi qua, về sau, tình yêu của Ngân Huệ lại đến với anh.

Thời kỳ anh còn ở Tắc Bầu Sấu, có lần một đoàn cán bộ khoa học từ thành phố ghé qua trường. Anh dẫn họ đi thăm những cánh rừng hoang, ông trưởng đoàn có nói đến một chương trình điều tra khảo sát tổng hợp vùng Rừng Sác có Việt Kiều hải ngoại tham gia. Có thể Thu Vân đã trở thành một nhà khoa học. Cô trở về đây thực hiện trương trình ấy. Căn nhà nổi này là phòng thí nghiệm khảo sát.
Thế là mọi sự đã rõ ràng, giờ đây anh và Thu Vân chỉ cách nhau một bức từơng thép mỏng. Chỉ cần anh gọi lên một tiếng, Thu Vân sẽ nhận ra anh. Anh sẽ vào căn phòng ấm áp thơm ngát nước hoa, để ôn lại cùng Thu Vân những kỷ niệm sau những năm xa cách. . . .
Phút giây ảo tưởng trôi qua nhanh chóng và chấm dứt phủ phàng như một giấc mơ hảo huyền. Anh trở về với thực tại khắc nghiệt và cay đắng.

Đêm Duyên Hải trở lạnh rất nhanh. Bộ quần áo dính đầy bùn đất vẫn còn ẩm ướt như một lớp băng giá buốt, bốc ra mùi chua nồng và hôi hám. Ba Bình nép sát vào sau những tấm gờ tường và những chậu hoa, nhưng sương giá vẫn thấm vào gia thịt, tê cóng tay chân. Anh nhớ đến bài thơ mà anh và Vân, Huệ đã đọc trong lúc chơi trò hái hoa tương lai ở lớp luyện thi:

Ba chục năm sau sẽ gặp nàng
Bên thềm biệt thư ngất cao sang
Nàng thì lộng lẫy trong nhung lụa
Tôi thợ quét vôi đứng ngở ngàng.

Ai ngờ cuộc gặp gỡ giữa anh và Thu Vân còn nghiệt ngã hơn trước nửa, tuy chỉ mới qua mười mấy năm sau. Như có ngọn lửa cháy bùng từ lồng ngực đến mọi đường gân thớ thịt. Ba Bình vụt đứng lên. Vấn vương làm chi chuyện cũ. Khơi lại làm chi nỗi đau của quá khứ trước thực tại phủ phàng.

Anh men theo mạn bè, thả mình xuống làn nước lạnh. Lội nước một đoạn ngắn anh bắt đầu sa chân vào bãi bùn ngập sâu quá gối, lần mãi mới tới bờ.

Xa xa, chiếc nhà nổi chỉ còn lại một vệt đen mờ với ngọn đèn tính hiệu đỏ quạch ở phía đầu như con mắt của một con cá lớn từ dưới nước nhô lên.

Anh nhớ đến hôm nào, bị ngất trên đoạn sông này, khi tỉnh dậy anh đã gào to, gọi tên Huệ Trắng. Tiếng gọi lan rộng khắp mặt sông kéo dài đến các lùm cây đang lặng lẻ ngủ yên rồi biến đi không một chút hồi âm. Đêm nay , tiếng anh gọi Thu Vân cũng lại tan đi không một chút gì vọng lại.

Sáng hôm ấy, khi đi qua một khu lò gạch bỏ hoang, thấy thấp thoáng bóng người, Ba Bình lại kiên nhẩn tìm cách tiếp cận thăm dò tung tích Tám Hoạnh. Quan sát kỷ anh thấy có tất cả bốn người đẩy hai chiếc xe bò đến xúc gạch vụng chở ra sông.

Chờ cho họ đẩy xe đi xa, anh mới men theo các lùm cây kín đáo tiến dần đến và leo lên miệng chiếc lò gạch cũ. Trên đó có một bờ gạch kín đáo có thể nằm nép vào quan sát mọi hoạt động của những người xúc gạch. Anh hy vọng nếu họ là người lạ, anh sẽ tới tìm cách bắt chuyện.

Nhưng khi hai chiếc xe rỗng quay trở lại chạy lộc cộc trên con đường đất lổn nhổn khập khểnh Ba Bình bổng giật thót người. Kẻ đã hãm hại đời anh mà anh đang cần gặp không ngờ lại xuất hiện ngay trước mặt.

Theo chiếc xe đi đầu, anh nhận rỏ mặt Hải Cóc đang cầm càng, và Tám Hoạnh đang lom com đẩy phía sau. Tám Hoạnh bước đi tập tểnh mệt nhọc, mặt gầy quắt đen đủi. Ông ta bước đi cà giật, uể oải như bị đau một bên chân. . . Cả bọn bỏ càng xe dừng lại, Hải Cóc nâng vạt áo lau cổ, nhổ toẹt nước bọt ra trước mặt rồi rít qua khẽ răng:
– Mẹ kiếp. Ông Tám hôm nay làm ăn sớ rớ thế này thì đến tối cũng chẳng kịp về.
Tám Hoạnh ngồi phịch xuống đất, ngã lưng vào tường ngồi im. Nghỉ một lát, Hải Cóc đứng dậy ném chiếc xẻng cho Tám Hoạnh:
– Bây giờ đến lượt ông xúc cho đầy hai xe. Nói thì ngon quá. Đứa nào được cắt đi làm cùng ông thiệt là mạt vận.
Nói rồi hai đứa ngoắc tay nhau đi xuống mé sông. Đứa còn lại kiếm một góc tường mát mẻ nằm duổi thẳng cẳng. Lát sau y ngáy như bò rống.

Tám Hoạnh ngồi dựa vào đống gạch thở dốc một hồi, rồi nằm lăn ra đất tay ôm lấy chân, co rúm người lại một cách đau đớn như bị chuột rút. Lát sau ông ngồi dậy, lần thắt lưng lấy ra một chiếc lon đựng bia đã cũ, đáy lon móp bẹp, miệng lon xâu một sợi dây móc để thường xuyên đeo bên người. Tay ông run run mở cạp quần, ghé sát chiếc lon lại rồi khom người đi tiểu vào trong chiếc lon đó. Khi chiếc lon đã đầy, ông nân lên miệng uống nhấm nháp từng ngụm nhỏ một cách thận trọng.

Uống được chừng một nửa, ông lần túi lôi ra một mãnh khăn mặt rách mướp, thấm vào chổ nước tiểu còn lại trong lon, đưa lên xoa dần từ trán xuống cổ, đến ngực và hai cánh tay. Đó là phép nội ẩm ngoại đồ của Niệu liệu pháp đã từng được vài môn phái dưỡng sinh áp dụng. Sau đó ông gượng nhẹ vén quần lên, đắp nước tiểu vào, xoa bóp trên cẳng chân sưng vù và bầm tím, như cẳng chân đã chết ngâm lâu ngày dưới nước.

Ba Bình lặng người nhớ đến ông ta ngày nào oai vệ bên bàn tiệc thết đãi cấp trên. Khi ấy ông cầm chiếc khăn mặt trắng muốt, tẩm nước hoa thơm phức lau khắp từ trước mặt ra sau gay một cách khoan khoái rồi quay lại phía sau bảo các cô phục vụ đưa đồ nhậu. Những bửa say sưa nhậu nhẹt, hò hét ngả nghiêng, bia lon xếp la liệt trước mặt, uống cho đến khi chảy tràn ra mép, ướt đẩm cả ngực áo.

Con người ấy giờ đây thiểu não đến thế hay sao?
Uống nốt lon nước tiểu, Tám Hoạnh móc mãi dưới đáy túi quần mới lôi ra một gói giấy báo đen xỉn và nhàu nát. Bàn tay ông lóng ngóng xé lấy một mảnh báo và móc ra một dúm thuốc lá đen, thận trọng cuốn thành một điếu sâu kèn nhỏ xíu. Ông châm lửa hút từng hơi dài và nuốt khói vào sâu trong phổi. Hút xong đến hơi thuốc cuối cùng, tàn lửa cháy sát môi, ông mới chịu nhổ mẩu giất ra. Ông đăm đăm nhìn về phía trân trời. Ở đó dãy núi Vũng Tàu hiện ra màu xanh lam đậm, trên đỉnh núi lô nhô những giàn, những cột ăng-ten nhỏ xíu. Đôi mắt mệt mỏi và lờ đờ như luyến tiếc khát khao một quá khứ rực rở đã mất đi

VN88