VN88 VN88

Anh sướng quá em ơi là em ơi..- Truyện 18+

o O o

Anh cảm thấy lờ mờ rằng mình còn đang tồn tại, những cảm giác dần dần phục hồi. Anh như bị quay tròn trong khoảng không chân tay như bị trói chặt không sao cựa quậy nổi. Choàng dậy và nhận ra mình đang úp ngực xuống đống rể cây hổn độn và nhiều mấu nhọn, toàn thân đau nhức.

Sương đêm đã xuống ướt đẩm và lạnh buốt.

Mặt trời đã ngã về tây. Nước triều đã rút, dòng sông hẹp hẳn lại thành một dải nước lăn tăn lấp loáng. Nhớ đến luồng nước cuồn lên mãnh liệt trên sông và tiếng thét tuyệt vọng của Huệ Trắng, anh rùng mình, co người lại, lấy hết sức gọi đến lạc giọng:
-Huệ ơi. . . . . . . ! Em ơi. . . . . . . ơi. . . . . . . ơi. . . . . . !
Tiến gọi anh lan đi khắp mặt sông, kéo dài đến tận lùm cây xa tít nhưng không một hồi âm. Các hàng cây vẫn lặng lẽ, dòng sông vẩn thảng nhiên cuốn theo những vật sáng lấp lánh trôi đi vội vã.
Anh lại gục xuống thiếp đi không hay gì nửa.

Aùnh mặt trời nóng bỏng trên làn da đã làm Ba Bình tỉnh lại. Huệ Trắng của anh đã bị cá sấu rút đi giữa lúc bơi sang sông. Làn nước do đuôi nó quẩy lên đã xô tạt anh vào bờ. Đám rể cây lởm chởm đã đập vào ngực anh , nhờ có bọc quần áo đeo trước ngực đã đở bớt nếu không thì những mấu nhọn sẽ đâm vào da anh sâu hơn nửa. Các vết thương bị nhét đầy bùn đất đã se lại và cầm máu. Con sấu này phải thuộc lạo lớn đặc biệt, mới đủ sức quẩy đuôi như vậy, và nó đã tỏa ra rất thành thạo trong thủ đoạn bắt mồi.

Có còn hy vọng gì cứu được Huệ Trắng ? Thâm tâm anh không thể chấp nhận cô đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời này. Anh gắng gượng đứng lên, rồi men theo bờ sông, len lỏi vào các lạch nước, lội qua các cánh rừng chà là, đi mãi, đi mãi.

Trên một vũng bùn cạnh bờ sông những phần thi thể còn lại của Huệ Trắng chưa bị cá sấu ăn hết. Đầu và nửa trái còn lại của huệ Trắng đã tím bầm, khô cứng dính bết bùn đất. Con sấu đã tha cô đến đây, quần nát đất thành một vùng và ăn hết một nửa thân người. Trong bàn tay trái còn lại Ba Bình còn thấy chiếc nhẩn của Huệ Trắng có khắc chử “H” hoa. Anh nhớ cánh tay phải của cô một chiếc vòng cẩm thạch. Đó là hai kỷ vật mà Huệ Trắng giữ gìn cẩn thận hồi còn ở trường cải tạo. Chiếc vòng đã mất đi cùng cánh tay. Ba Bình muốn khóc mà mắt anh khô khốc.

Anh nâng nịu thu nhặt thi hai Huệ Trắng rửa sạch đất bùn, bọc vào nững bộ quần áo của cô và quấn kỹ bắng tấm vải nhựa mang theo. Xong việc, anh xuống sông rửa mặt, bổng nghe một tiếng “ùm” trầm đụt từ khúc ngoặc của dòng sông vọng đến. Tiếng nước va đập như có một khối gì lớn rơi xuống kèm theo tiến nước bắn rào rào. Tiếng động vừa dữ dội vừa đe dọa vang vọng khắp mặt nước.

Anh chợt nhớ ra, khi cá sấu ăn mồi chưa hết nó bỏ đi một thời gian rồi quay lại. Ba Bình bật nẩy người, vội vàng ôm chặc gói vải nhựa chạy vọt lên bờ băng qua cánh đồng chạy sâu mãi vào phía những dải đất cao. Sau lưng anh dường như có hàng trăm chiếc mõm cá sấu đang chồm đến.

Chạy mãi, chạy mãi cho đến khi biết chắc không còn một con sấu nào đuổi theo ba Bình mới dừng lại, thở dốc từng hồi. những vết thương ở chân và ở ngực bắt đầu bật máu. Anh xé áo ra băng tạm rồi tìm chổ chôn Huệ Trắng.

Men thao bờ sông anh tìm ra một đoạn dòng sông thẳng và ngắn, hai bên là hai khúc cong quay lại như tay ngai. Trong vùng quây đó, có một dải đất nhỏ và cao mọc tòn cây chà là xen lẩn những bụi ráng đại và tràng cỏ xơ xác. Anh kiếm những cành cây để đào một hố nhỏ và sâu, cẩn thận đặt bọc ni lông xuống rồi đấp lên thành một nấm đất.

Không một nén nhan.

Không một cành hoa.

Ba Bình đứng yên lắng hồi lâu trước nắm mồ rồi ngước nhìn xa xắm về phía trước.

Bên kia đoạn sông thẳng là một dãy rừng hổn độn, xơ xác. Dãy núi Vũng Tàu xanh nhạt trên nền trời xám ngắt.

. . . . . . . . . . Ba bình vẫn nặng nề bám vào từng cánh cây mà lần bước. Chỉ người anh chỉ còn độc mỗi chiếc quần. Chiếc áo phải xé ra để băng tạm cho vết thương. Trên khuôn mặt đen xạm bụi đất của anh, nỗi đau đớn và nhọc nhằn đã để lại những dấu vết đáng thương. Trông anh bây giờ đã hốc hác như người lớn tuổi.

Khi đang bám vào một thân cây nhỏ để lần xuống một khe nhỏ, Ba Bình bổng bị tuột tay. Anh nhào xuống, lăn lông lốc như một cái bao tải. Cuối cùng, một gốc cây lớn đã ngăn Ba Bình lại và anh nằm ngất lịm trong tư thế ngữa mặt lên, hai tay buông thỏng như người nằm trên võng. Máu từ vết thương ọc ra ướt đẩm mãnh áo tả tơi băng vội và nhỏ giọt xuống mặt đất bên dưới.

Ba Bình nửa mê nửa tỉnh nhận ra mình đang nằm trong một chiếc giường hẹp. Chiếc mùng màu xanh nhạt vây kín lấy anh tỏa ra một mùi thơm dịu dàng mà đã từ lâu lắm anh mới thấy lại. Bên ngoài chiếc mùng là căn phòng nhỏ xung quanh xen bằng những tàu dừa nước sơ sài và mỏng manh.

Trên mình anh có tấm chăn phủ lên ấm áp, nhưng các vết thương vẫn đau đớn nhức nhối. Đầu anh nặng nề choáng váng, chân tay như bị buộc chặc.

Bên kia lớp vách mỏng sát tường nằm, có tiếng người nói chuyện lao xao. Không biết mình tỉnh thực hay mơ, anh lấy hết sức cựa mạnh, cánh tay vừa nhấc lên được một chút đã buông thỏng xuống giường.

Phía sau tấm vải hoa chắn ngang cửa buồng bổng thấy xuất hiện khuôn mặt xinh xắn của một cô gái có mái tóc đen óng ả. Hai mắt cô lấp lánh như hai ngôi sao nhỏ. Cô dừng lại nhìn anh vừa ngở ngàng vừa lúng túng. Khuôn mặt cô toát lên vẻ mừng rở pha lẩn nổi ngượng ngùng luống cuống:
-Ba ơi! ổng tỉnh lại rồi.
-Ơn trời! vậy là anh qua khỏi. Lúc đem anh về, chỉ thấy thoi thóp như đang hấp hối, tôi lo quá.
Ba Bình nhận ra một ông già tóc bạc trắng khuôn mặt đầy những nếp nhăn đi về phía anh. Anh gượng ngồi dậy nhưng không được, đành ngước nhìn cố gắng nghiêng đầu chào.
-Anh cứ nằm yên. Vẫn còn đang sốt cao lắm. Anh thấy trong người thế nào? Các vết thương còn đau nhiều không?
Ba Bình cố gắng đáp lại, giọng anh nghe phều phào, khó khăn lắm mới bật thành tiếng:
-Xin cảm ơn ông. . . Tôi đã thấy tỉnh táo.

VN88