VN88 VN88

Anh sướng quá em ơi là em ơi..- Truyện 18+

Anh chạy vội đến tìm chổ ẩn bên hông nha. Phía mà mưa không hắt tới. Anh nhẹ nhàng lách vào đám cói khô, nằm duỗi thẳng chân tay, toàn thân mệt nhọc rã rời. Lúc này đã quá nửa đêm.
Bên kia vách gỗ mỏng có tiếng cười nói rúc rích. Thì ra trong ngôi nhà đó một đôi vợ chồng đang ở. Trước kia không ai thiết lấy vợ lấy chồng sinh cơ lập nghiệp tại trường. Học viên xem đây như một chổ lưu đày, ai cũng mong hết hạng để về thành phố.
Về trên đó, người có nhà thì xum họp gia đình, kẻ không nhà thì nằm vĩa hè buôn bán, mánh mung, cùng lắm thì lượm rác cũng có cuộc đời no đủ hơn ở đất này.
Vậy đôi trai gái nào đã tình nguyện gắn bó đời mình với đồng hoang nước mặn này?
Trong nhà có tiếng loạt xoạt và tiếng một vật gì đó bằng thủy tinh rơi xuống đất vỡ. Tiếng người con gái la lên khe khẽ:
– Chết cha! Anh làm bể cái bình mực của em!
– Mặc kệ nó!
– Sáng mai em đi thi rồi mà!
– Anh mua cho bình khác! khỏi lo!
– Lên huyện mới có, ở đây không bán đâu.
– Thôi! Không nói nửa. . . ! Chụt. . . chụt. . .
– Người gì. . . . mà kỳ quá. . . gì mà kỳ quá. . . !
Tiếng người con gái nghen lại như nghộp thở và lẫn trong hơi thở gấp gáp làm Ba Bình tò mò hé mắt qua khe gỗ.
Trong nhà trên chiếc đi-văng một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau. Anh thanh niên hì hụi liếm hết bên vú này đến bên vú kia của cô gái. Thỉnh thoảng lại hả to mồm, ngậm trọn bầu vú vao miệng mà mút chụt chụt. Dường như cô gái không chịu nổi cái nhột và rờn rợn đó, cô thót bụng hai tay bấu xuống, miệng rên nho nhỏ. Anh thanh niên đưa bàn tay vào giữa hai háng, lần theo bờ mu âm hộ. Rồi banh rộng hai mép ngoài âm hộ. Bên trong đỏ quạch bóng nhảy thứ nước nhơn nhớt. Anh ta cuối xuống thè lưỡi liếm lạch bạch vào giữa hai mép. Cô gái bật ra tiếng kêu vì sung sướng đê mê, người quíu cả lại. Lâu lâu lúc sướng quá, cô thét to lên, toàn thân co lại rồi nẩy lên quặn quẹo, giọng tắc nghẹn rên rỉ:
-Anh. . . . ơi! . . . anh . . . ơi. ! . . thôi. . . . thôi. . . đi . . . anh. . . . ôi. . !

Một lúc sau anh thanh niên ngồi dậy, cầm lấy dương vật cứng ngắc của mình chĩa vào âm hộ đang căng đỏ của cô gái ấn mạnh. Cô ré lên một tiếng “Aaaa” đầy khoái cảm. Anh thanh niên tiếp tục nhịp lên nhịp xuống trên người cô gái. Hai tay đè trên hai trái vú căng phồng, chắc nịch đang săng cứng mà bóp mạnh. Cô gái ngây ngất trong sựï khoái lạc tột đỉnh. Toàn thân cô từ kẽ tóc, ngón chân đến các bắp thịt đều run cảm. Cô gái cứ rít lên vì sung sướng.

Cô gái thở hổn hển , trong khi dương vật của anh thanh niên cứ nhấp nhô trong cái hố thâm cung ấm áp. Sựï ngây ngất của cô gái gia tăng cao độ khi anh thanh niên dập lên dập xuống liên tục, mặt cô gái tái xanh có thể do sướng qúa thở không ra hơi.

Anh thanh niên rút dương vật ra. Rồi vác hai chân cô gái lên vai, xốc đôi mông tròn trịa lên, vòng hai tay ôm chặt đùi, rồi lại nhét cái dương vật vào âm hộ . Chàng ta cứ nhắp ra nhắp vào mãi . . . lúc này cô gái cảm thấy tê dại ở tất cả mọi nơi trên cơ thể. Sướng quá, cô rướn người lên cắn vào vai anh chàng. Một phút sau, toàn thân cô gái bắt đầu run lên dữ dội. Hai chân bắn bần bật trong không khí. Anh thanh niên cũng nhấp mạnh và sâu hơn nửa. Cô gái sướng lắm, chính miệng cô đã nói ra điều đó. . . Sau cơn co duỗi kịch liệt, cuối cùng, cô gái cũng liệm đi, nằm im trên đi-văng, bất động, chân còn gác trên người anh thanh niên, hai tay cô rũ dài dọc theo bờ eo thon thả, trông như cô như vừa trãi qua một trận bảo tố kinh hoàng.

Lúc này quan sát kỹ Ba Bình mới nhận ra anh thanh niên đó là Ba Tân. Anh chàng hiền lành, lang bạt khắp nơi, nay mới trụ lại đây. Còn cô gái chính là cô Hà, người đã thông báo tin tức cho anh và Huệ Trắng.

Đôi ấy đã tìm đến nhau. Họ đã có một gia đình êm ấm. Cô Hà đã đi học, chẳng biết ngày mai cô đi thi lớp mấy? Ba Bình rất muốn gặp họ để hỏi tin tức về Tám Hoạnh. Nhưng sự xuất hiện của anh sẽ phá vỡ cuộc sống bình yên của họ. Hai người sẽ che dấu anh bất chấp mọi hậu quả nặng nề. . . Anh không thể để họ vì anh mà mất đi hạnh phúc trong tầm tay.
Trời còn mưa nhưng anh vẫn rời căn nhà ấm áp, tiếp tục chặn đường vào rừng đước để tìm chổ trú ẩn cho ngày hôm sau.

Sông Vàm Nâu phẳng lặng và vắng vẻ. Vẫn những bụi cây hoang dại trơ trụi kéo dài như vô tận hai bên bờ. Không một mái nhà, không một ánh lửa, không một dấu vết dân cư.

Đến ngã ba vàm Nâu, anh tìm được chổ cặp của chiếc ghe đêm trước. Nơi ấy có gốc cổ thụ đơn độc cành lá khẳng khiu thưa thớt ở khúc cong. Từ xa anh thấy một chấm sáng lẻ loi của chiếc ghe nào đó đang neo bên sông, khi lóe lên khi mờ nhạt quà màn sương lay động trên mặt nước.

Đến gần hơn nửa, anh nhận ra ánh sáng đó phát ra từ căn nhà bè. Chiếc nhà bè được làm bằng nhiều thùng sắt hình vuông ghép lại, vì sông cạn nên nó phải neo xa bờ. Ba Bình lẹ làng thận trọng bơi ra.

Anh bước lên thềm nhà. Ngôi nhà năm gian. Bốn gian đã tắt hết đèn, còn gian cuối cùng có hai ô cửa kính còn sáng đèn. Những khuôn cửa kính được làm bằng nhôm trắng rất mỹ thuật bên trong là bức mành lá sách bằng nhựa trong lịch sự như những căn biệt thự trong thành phố. Căn nhà còn có hàng hiên trang trí những chậu cây xanh, chậu hoa và dây leo che bóng mát.

Anh nép mình giữa các chậu cây, kín đáo nhìn vào ô cửa mở rộng. Chợt tim anh đập rộn lên và nhận ra đúng cô gái hôm trước đang ngồi trong đó.

Cô ngồi quay lưng lại phía anh, ngồi viết trước một chiếc bàn nhỏ, phía trước mặt là một giá sách trên để một số cuốn sách dày, gáy mạ vàng óng. Cạnh bàn làm việc là chiếc bàn nước, trên để một bộ tách trà và phin cà-phê đang nhỏ giọt. Kế bên là một chiếc giường trải nệm hoa đã buông màn trắng toát.

Căn buồng tuy hẹp nhưng gọn gàng và ngăn nắp như một ca-bin của tàu thủy loại sang.

Cô gái ngồi viết rất lâu, rồi buông bút, gấp sách đứng dậy, uống nốt ly cà-phê bên bàn nước. Cô vươn vai uốn mình, vận động thư giãn, rồi quay về phía cửa sổ nơi Ba Bình đang đứng, với tay lấy chiếc áo mắc sau góc cửa.
Bây giờ anh mới nhận thấy khuôn mặt cô gái. Mái tóc cắt ngắn phủ xuống ngang vai làm cho khuôn mặt càng thêm tròn trỉnh đầy đặn. Cặp môi chín mọng, tươi tắn, sống mũi hơi cao, lông mày dày đậm, đôi mắt tròn đen loáng, sáng. Ba Bình cảm thấy đã gặp cô ở đâu rồi.
Cô gái đưa tay kéo ngược chiếc áo thun lên đầu, để lộ bộ ngực tròn đầy đặn không áo lót. Một chấm đen trên bộ ngực làm Ba Bình chăm chú. Mười mấy năm trước trong những buổi tập bơi ở hồ bơi An Phú, cô bạn anh cũng có một nốt ruồi như thế, anh vẫn trêu đùa là nốt ruồi quí tướng.
Cô gái đã cởi tiếp chiếc quần jin để lộ cặp đùi trắng trẻo. Vết xanh tràm phía trong đùi làm Ba Bình giật mình nhớ lại người bạn gái cũ, trong lúc bơi vẫn thường bị trêu là vết mực của bà mụ đánh dấu để cho chàng trai nào có diểm phúc nhìn thấy không bao giờ quên được. . .
Sao trên đời lại có người giống nhau đến thế. . . ? Ba Bình hồi hộp như được gặp lại người bạn củ, nhưng lại ngờ ngợ như trước mắt mình chỉ là một ảo giác.
Cô gái đã trùm lên người chiếc váy ngủ rộng có những chùm hoa vàng rực, với tay đóng cửa kính. Rồi cô cất tiếng hát một mình:
Suối mơ bên rừng thu vắng.
Dòng nước trôi lững lờ ngoài nắng. . . .
Bài hát quen thuộc của nhạc sĩ Văn Cao làm cho Ba Bình không trấn tỉnh được nửa. Những kỹ niệm cũ cùng một lúc ùa vào trong trí nhớ làm anh bật ra tiếng thì thầm rất nhỏ:

VN88