– Em chèo ghe một mình có sợ cá sấu hông?
– Em chẳng sợ. Đã là con vật thì phải sợ người chứ.
– Uùt An giỏi quá, dũng cảm quá hen!
Nỗi buồn của Uùt An cũng vơi đi được phần nào. Cô cuối nhìn những xoáy nước cuộn theo mái chèo loang loáng dưới ánh trăng cười ngượng nghịu trước những lời khen.
– Chẳng có gì dũng cảm đâu anh Ba. Hàng ngay cứ đi lại trên sông riết rồi quen. Nhút nhát sợ hãi thì đâu có làm ăn được ở vùng này.
Trăng đã lên cao. Các đám mây đã trôi dạt hết về chân trời, chỉ còn lại vầng trăng tròn đầy và trong vắt. Cả dòng sông ngập đầy ánh trăng, theo con nước trôi đi len lỏi giữa những hàng cây mắm rậm rạp.
Qua khỏi khúc cong, chiếc ghe đi vào một vùng bãi bùn trải rộng mấp mé trên mặt nước, phản chiếu ánh trăng sáng loáng như vùng đất bạc. Trên bãi bùn, mọc lên chi chít những thân cây kỳ lạ như những ngọn chông tua tủa đâm thẳng lên cao. Giữa lúc ấy, từ sau khúc quanh của dòng sông một tiếng “ùm” dữ dội vang lên kèm theo tiếng nước văng rào rào như những khối nặng rơi vào dòng nước.
Không kịp nghĩ ngợi Ba Bình kêu lên:
– Cá sấu đó , nằm xuống!
Uùt An giật mình buông mái chèo nghã vào lòng ghe. Ba Bình dang tay đở lấy cô và cả hai nằm ép xuống sạp. Con đò không còn ai chèo lái tròng trành dưới ánh trăng. Những hàng cây loáng thoáng ở hai bên bờ cứ rộng ra, trôi đi mãi mãi.
Không có chiếc đuôi cá sấu nào quét lên.
Xung quanh ánh trăng vẫn vằng vặc.
Nhưng cả hai người đều thấy rõ ràng tiếng tim mình đập vội vã, nhảy nhót trong lồng ngực. Họ nhân ra mình đang hồi hộp không phải vì sợ, mà vì những cảm xúc kỳ diệu đang cháy lên trong lòng nhau giữa chiếc ghe đang dập dềnh chao đảo trên dòng sông vắng.
– Anh Ba. . . . . . ! Em sợ. . . . . .
Uùt An rùng mình, tiếng cô run rẩy đứt quãng vì bối rối và ngộp thở trong vòng tay cường tráng của Ba Bình.
Chiếc ghe lờ đờ trôi vào một nhánh sông hẹp, rồi mắc vào ở một dãi đất nhô ra.
Lúc này Uùt An mặt đối mặt với Ba Bình. Anh chợt phát hiện ra ở Uùt An một vẻ đẹp mộc mạc, chân thật và khoẻ khoắn như những dòng kênh ngày đêm cuồn cuộn chảy theo nhịp thở của thủy triều, những cánh rừng Sác đang tái sinh từ đất phèn hoang mặn bất chấp thử thách của thiên nhiên khắc nghiệt. . . . . . .
– Sao cứ nhìn em hoài vậy , anh Ba?
Uùt An vừ hỏi vừa nghiêng đầu nũng nịu, mở to đôi mắt nhìn anh.
– Anh muốn biết em đang nghĩ những gì? Nói anh nghe đi em.
– Ghét anh lắm.
– Anh Ba làm gì mà ghét anh?
– Anh Ba bày đặt chuyện cá sấu để hù em.
– Cá sấu thiệt đó. Nó tưởng không có người trên ghe nên không quét đuôi lên đó thôi.
– Hứ! Anh Ba xạo. Đó là tiếng dòng sông lở bờ, đất văng xuống nước. Gạt em đâu được.
– Em biết vậy sao còn sợ?
– Tại anh. . . . Tại anh Ba đó. . . . . .
Mắt đối mắt. Những ánh mắt có ý nghĩa bằng hàng vạn ngàn lời nói. . . . vài giây trôi qua. . . rồi như một ma lực vô hình, họ lao vào nhau. Môi tìm môi, lưỡi tìm lưỡi trao cho nhau nụ hôn nóng bỏng bừng bừng. Hai thân thể hừng hực lửa tình run rẩy hấp tấp cởi bỏ tất cả quần áo, phá bỏ bức tường ngăn cách da thịt hai người.
Bàn tay Ba Bình lần mò xuống xiết chặt lấy bờ mông chắc nịt của Uùt An. Cô ngửa cần cổ cao mịn lên như chờ đợi. Như hiểu ý, Ba Bình dùng môi ngoạm lấy cổ mà mút nhẹ làm Uùt An rền ư ử. Cái miệng của anh lại trườn xuống cặp vú căng tròn đang cương lên như mời gọi. Anh bú mút chùn chụt thỉnh thoảng lại ngoạm cả bầu vú vào miệng mà hít hà.
Được một chút Ba Bình ngồi dậy chúi người rà rà dương vật vào giữa háng Uùt An. Nhè nhẹ, Ba Bình rướn người tới trước, từng đoạn gân trường vào âm đạo Uùt An. Khi cái đầu khất mới lọt vào qua hai khe thịt chạm vào cái lổ nhị hồng hồng thì Uùt An vòng chân lên eo Ba Bình quặp mạnh xuống.
-Oót. . . ! ahhhưư. . .
Cả hai thân thể cùng oằn người dí sát vào nhau tận hưỡng lạc thú nhục dục.
Ba Bình cảm nhận rỏ rệt dương vật cương cứng của mình đang được ấp ủ trong người Uùt An, Ba Bình nhận thấy những cú co thắt giật giật trong cô làm anh sướng thót cả người, đầu muốn nổ tung. . . Và theo bản năng, anh bắt đầu nhịp lên nhịp xuống. Uùt An rướn người lên đón nhận những cú dập của Ba Bình, hai cơ thể va vào nhau tạo nên những tiếng phạch phạch pha trộn với tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền trong đêm vắng nghe thật dậm dục. . . ghì chặc lấy Ba Bình, Uùt An kéo đầu anh xuống và rên trong hới thở.
-Ahh. . . ! Uùt An. . . sướng quá. . anh Ba. .
Dâm thủy từ phía trong chảy rà ào ạt làm dương vật Ba Bình đi ra, đi vô dể dàng. Anh nắc nắc, thụt ra thụt vô âm hộ phồng cao của Uùt An. Lần đầu tiên được hưởng cái khoái cảm tình dục Uùt An sướng liệm cả người, hai mắt trở nên khờ dại, hơi thở đứt quảng. Cô bây giờ chỉ biết đón nhận cảm giác thống khoái khi củ từ của anh Ba chạy ra chạy vào giữa hai chân mình chứ không còn biết trời trăng gì nửa. Còn về Ba Bình, lần đầu tiên anh quan hệ với người con gái con trinh, cảm giác bon bót làm anh sướng ngất ngây. Anh nắc, anh thụt thật mạnh tới nỗi chiếc xuồng chòng chành như muốn lật. Cả hai như điên dại trong cơn khoái lạc, tiếng da thịt bành bạch, tiếng rên rĩ ì ôi, tiếng sóng nước rì rào làm cả hai cuồng loạn trong đam mê.
Ba Bình rút dương vật ra rồi lại đâm mạnh tới. Hai tay ôm lấy hông Uùt An mà ghì mạnh về phía sau, hễ dương vật vừa đâm tới thì hai tay anh kéo mạnh người Uùt An xuống. Mỗi lần như vậy dường như dương vật của anh đụng luôn phía bên kia thành tử cung Uùt An. Aâm đạo khít rịt. Sướng quá anh nhắm mắt miệng hít hà”. . . ứ. . . ư. . . . ư. . . ahhh. . . “Rồi anh chợt thấy trong người rần rần, hàng triệu lổ chân lông nở to, lông dựng ngược. Biết sắp đến đoạn cuối, anh thụt một cái thật mạnh. Dương vật cắm ngập, bít rịt âm đạo nhơn nhớt thứ nước bóng loáng, nó giật giật xuất tinh ào ạt vào trong Uùt An.
-Ơh. . . . ah. . . . ! ! Uùt An ưỡn cao người đón nhận. Aâm hộ cô co thắt liên tục, tinh khí trào ra chảy thành từng dòng dọc theo bờ mông xuống sàn ghe. Trong đời Uùt An, chưa bao giờ cô có được cảm giác sướng ngất như đêm nay. Cô ghì chặt người Ba Bình, hôn nhẹ nhàng lên mặt lên cổ bóng nhẩy mô hôi của Ba Bình. . . như cố níu giữ dư âm của sự sung sướng hạnh phúc. . .
Được một lát, hai thân thể rời nhau ra. Nằm bên cạnh Uùt An , Ba Bình bồi hồi nhớ lại tiếng nước vang dội ở đoạn sông cong bữa trước. Mới đó thôi, từ những ngày cùng đường tuyệt vọng, anh không ngờ đã gặp được gia đình Uùt An như duyên số trời đã giành sẵn. Cha con ông Hai tuy nghèo nhưng đã cứu giúp đùm bọc cho anh, cũng như đất nước của miền Duyên Hải này bao giờ cũng tận tình trọn nghĩa với người. Anh ao ước có một tòa án phân xữ cho anh. Dù thiếu công bằng, có bị xữ oan ức, anh sẵn sàng chấp nhận để sau đó được tự do vĩnh viễn. Nhưng ác nghiệt thay, anh bị liệt vào danh sách đối tượng cải tạo. Nếu bọn Tám Hoạnh bắt được anh, thì không cần nhân chứng, không cần xét xử, chúng có thể đẩy anh đi vĩnh viễn đến những trại xa xôi heo hút làm cho anh chết mòn ở đó không biết bao giờ mới có thể trở về.
Đã tới ngã ba nơi dòng sông Vàm Nâu đổ ra sông Soài Rạp. Trăng đã xế đỉnh đầu mát lạnh. Thủy triều đã lên đẫy, dòng sông mở rộng ra hút tầm mắt, gió mạnh, sóng dâng thành những đợt gối nhau ào ạt. Đây đó thấp thoáng những đốm lửa lẻ loi mờ nhạt trong màn sương mỏng. Chiếc ghe lúc này chỉ còn mỏng manh như chiếc lá nhỏ xíu nhấp nhô theo sóng. Hai người phải tập trung hết sức để đưa chiếc ghe cắt ngang ngọn sóng nhắm tới một chấm đen nhỏ xíu nhô lên nơi chân trời xa. Nơi ấy có một gốc cây cổ thụ đơn độc bên một ngôi miếu nhỏ. Đó là nơi họ sẽ chia tay.