Nàng ưỡn người lên để cho quần áo rơi rớt xuống sàn nhà thật nhanh và luồn tay vô trong mình Luận bấu chặt lấy những bắp thịt săn cứng như thép nguội của chàng.
– Anh ơi..
– Em…
Luận đã biếtphải làm gì; Chàng dìu nhẹ Cúc nằm ngửa trên tấm thảm dưới sàn nhà. Bây giờ không phải là lúc xê dịch xa xôi nữa. Khi hơl thở của Cúc đã dồn dập, người nàng hơi cong lên là lúc Luận biết phải nhập cuộc ngay. Luận đã có nhiều kinh nghiệm trong những trường hợp như thế này rồi.
– Anh… anh… ơi…
Bờ môi Luận rà lên ngậm chặt lấy miệng Cúc. Lưỡi chàng lùa qua môi nàng. Thân thể Cúc bắt đầu run lên thực dễ dàng. Nàng vặn vẹo, co rút, rên rỉ…
Bỗng chuông điện thoại reo vang. Luận vừa nhổm lên đã bị Cúc kéo ghì xuống.
– Không…
Nhưng chuông điện thoại vẫn reo làm cho cả Luận và Cúc cùng không chịu nổi nữa. Luận nói nho nhỏ:
– Để anh trả lời cho rồi nhe em.
Cúc mỉm cười, gật đầu.
– Không biết thằng cha nào mà lỳ lợm quá vậy. Làm người ta mất hứng hết trơn.
Luận tồng ngồng chạy ra góc nhà nhấc máy điện thoại lên, trong khi Cúc chạy vô buồng tắm. Nàng vừa mở nước thì tiếng Luận gọi ơi ới bên ngoài.
– Cúc ơi Điện thoại của em.
Cúc nói với ra:
– Ai đó anh?
– Anh cũng không biết. Một người b3n gái của em.
Tự nhiên Cúc có linh cảm một điều gì quan trọng sắp xẩy ra. Nàng lật đật lấy chiếc khăn lông lớn quấn quanh mình, chạy ra đỡ ống nghe điện thoại từ tay Luận.
– Alô, Cúc tôi nghe đây ạ.
– Chị có nhận ra giọng nói của tôi không. Tôi đã gọi điện thoại cho chị chiều hôm Noel ấy mà.
Tim Cúc đập mạnh, nàng hấp tấp nói: ‘
– Dạ… em nhớ chứ, nhớ chứ. Bây giờ chị ở đâu, em có thể gặp chị được không?
– Vậy đúng mười hai giờ trưa nay, chị tới thương xá Lion, chỗ người ta bán đồ ăn, tôi sẽ gặp chị.
Cúc lật đật nói: .
– Dạ, dạ nhất định em sẽ tới đó.
– Thú thực tôi chưa biết mặt chị, vậy để nhận diện nhau, xin chị hãy mặc áo trắng và cầm nơi tay một bông hồng mầu vàng. Khi tới đó, gặp chị, tôi sẽ nói: “Chào chị An Bình.” để chị biết người đó là tôi.
– Dạ… như vậy thì tốt rồi…
– Chào chị. . ..
Cúc bỏ điện thoại xuống mà lòng hồi hộp. Nàng vừa quay qua thì Luận cũng vừa từ buồng tắm đi ra, hỏi:
– Ai mà gọi điện thoại lỳ quá vậy?
Cúc cố mỉm cười, nói:
– À một người bạn lâu ngày không gặp. Chị ấy hẹn em mười hai gìờ trưa nay đi ăn cơm chơi.
Luận tới bên Cúc ôm lấy nàng, thì thầm:
– Nếu hôm nay anh không có hẹn, tới nhà bà đồng bóng mang danh “‘Cậu Hai Trạng” gì đó thì.anh sẽ đi với em được rồi.
Cúc mừng thầm, nhưng nàng cũng làm bộ tiếc rẻ.
– Dạ, nếu có anh chắc’ vui hơn.
– Vậy để anh bắt đền cho em trước khi em đi nhé.
Vừa nói, Luận vừa dìu Cúc nằm ngả xuống sàn nhà. Tháo nhẹ chiếc khăn lông quấn quanh mình nàng ra, chồm lên trên. Thân thể Luận vẫn còn nóng hôi hổi và mình chàng cứng ngắc.
Tâm trí Cúc lúc này còn mang mang cuộc nói chuyện điện thoại vừa rồi nên nàng không còn chút hứng thú nào nữa. Nhất là cuộc gặp gỡ này ‘lại liên quan tới tội ác của Luận với chồng nàng. Nhưng nàng không muốn Luận nghi ngờ, bởi vậy Cúc cũng vòng tay ôm lấy tuận ghì xuống như mọi lần.