VN88 VN88

Làm tình với ma hồn hoang – Truyện 18+

Cậu bé ngoan ngoãn sà yào lòng Bạch Liên. Hình như cậu ta thèm thuồng được một người mẹ ôm ấp từ lâu. Bạch Liên vuốt tóc cậu ta hỏi:
– Em tên gì?
– Em tên Bé Hai.
– Bé Hai bao nhiêu tuổi rồi?
– Dạ, bốn tuổi.
– Bốn tuổi mà trông Bé Hai lớn quá đi
Bé Hai cười khúc khích, dụi đầu vô ngực Bạch Liên.
– Mẹ Bé Hai cho Bé Hai ăn nhiều bánh lắm đó. Cô kể chuyện đi.

Bạch Liên gật đầu. Nàng từ từ kể những hành động bỉ ổi của chồng mình cho Bé Hai nghe. Nhưng nàng để ý, hình như cậu bé này chẳng hiểu gì cả. Trong khi nàng nói, cậu ta nghịch ngợm chiếc nút áo trên ngực.nàng. Biết là không cần thiết làm như vậy nữa. Bạch Liên nói qua loa cho xong rồi hỏi:
– Bé Hai làm thế nào nói chuyện được với má?
Bé Hai cười hí hí trả lời:
– Sự thực thì em không nói với má em câu nào. Có người cho tiền má em, rồi em mới nhập vô xác má em cho người ta sợ thôi.
– Thế em có nói chuyện với người đó không?
– Không phải em nói mà má em nói.
– Thường thường má em nói cái gì với họ?
– Thì người ta hỏi cái gì, má em nói cái đó.
Bạch Liên phì cười.
– Má em biết cái gì mà nói?
Bé Hai cũng cười khúc khích.
– Má không biết thì cô Bẩy, chú Bẩy nói dùm.
– Bộ cô Bẩy, chú Bẩy nào đó biết sao?
Bé Hai không trả lời câu hỏi của Bạch Liên mà hỏi lại:
– Bộ họ không biết hả?
Bạch Liên cười lớn hơn:
– Làm sao cô biết được. Hay là chúng mình tới gặp má Bé Hai đi.
Bé Hai lắc đầu nói:
– Bây giờ thì chưa được đâu. Phải tới gần tối má em mới kêu em về.
An nói:
– Thì chúng mình cứ tới nhà má em chơi cho biết, có sao đâu.

Bé Hai gật đầu. Cả ba dắt tay nhau ra khỏi nghĩa trang. Đi một lúc, thấy có chiếc xe hơi chạy ngược về phía trung tâm thành phố. Bé Hai nói:
– Chúng mình nhẩy vào cái xe kia đi cho nhanh nhé. Bạch Liên và An cùng đồng ý, cả ba nhẩy vô chiếc xe đang chạy. An hỏi:
– Từ hồi nào tới giờ em di chuyển bằng cách nhẩy vô xe người ta à?
Bé Hai cười.
– Lúc lâu lắm rồi em không biết, cứ đi bộ hoài. Có bữa chui vô một chiếc xe hơi chơi, nó chạy làm em hết hồn, nhưng sau đó thấy không sao, từ đó em đi đâu cũng nhẩy đại vô xe người ta cho nhanh.
Xe tới một ngã tư, quẹo trái. Bé Hai la lên:
– Chúng mình đổi xe đi.
Nói xong cậu bé không chờ ai trả lời, nhẩy ngay sang một chiếc xe chạy bên cạnh. Bạch Liên và An theo chân cậu bé liền. Cứ như thế, mọi người đổi từ xe này qua xe khác cho tới khi bé Hal nhẩy xuống lề đường, mỉm cười chỉ vào một khu chung cư nói:
– Nhà má em ở chỗ đó.
Bạch Liên mỉm cười nói:
– Em thường hay về nhà bằng cái kiểu này lắm hả?
Bé Hai lắc đầu.
– Không phải đâu, thường thường thì em ở luôn với má em. Thỉnh thoảng lắm mới trở về nghĩa địa coi xem có ai mới tới không thôi.
Như vậy bữa nay may mắn anh chị gặp được em hả?
-Dạ, đã lâu lắm rồi em mới lại được nói chuyện thoải mái như thế này.
– Thế từ trước tới giờ em không có bạn bè gì sao?
– Có chứ, nhưng chỉ được ít lâu là mọi người lại đi hết. Em cũng không biết tại sao.
– Em có đưa ai về nhà bao giờ không?
– Không có ai thích theo em về nhà má em đâu.
– Tại sao vậy?
– Ở đó ồn ào, không thích hợp với họ!
– Em có thấy ồn ào thực không?
– Dạ có.
– Tại sao em ở đó được?
– Bây giờ thì em quen rồi.
– Thế lúc em mới chết thì sao?
– Cũng khó chịu lắm. Bởi vậy em về nghĩa trang hoài. Nhưng sau này cũng lười biếng nên không đi đi về về nữa.

VN88