Bàn tay chàng từ trên ngực bắt đầu rà xuống bụng Hoa làm nàng lại rùng mình. Thân thể nàng vặn vẹo. Hoa vội vàng nhắm mắt lại vì biết là bàn tay đó phải tiến tới chỗ ấy Nàng cảm thấy sự dâng hiến này là lẽ đương nhiên. Nhưng chỉ có điều không hiểu sao Hoa không thể tự chủ được Thân thể nàng đã cương cứng lên. Hoa cảm thấy một luồng điện cao thế rung lên giữa hai chân nàng, truyền đi khắp châu thân. Cả người Hoa run lên bần bật.
Hoa biết đã đến lúc chuyện đó phải xẩy ra. Chắc chắn nó cũng giống như những gì đã xẩy ra tối qua trên giường với mẹ nàng. Da thịt nàng phải căng ra vì những bắp thịt lực sĩ no tròn thẳng tắp ấy.
Nhưng nàng mặc kệ, nàng nhất định phải giựt lại người yêu, bằng bất cứ giá nào. Nàng là trinh nữ, chưa hề gần gủi một người đàn ông nào. Tại sao lại có thể thua sút mẹ nàng trong vấn đề này được. Hoa ôm xiết lấy chàng như bám lấy một thứ gì duy nhất trong đời.
Đừng bỏ em… đừng buông em ra nghe anh.
Tiếng chàng thì thào tronghơi thở hừng hực bên tai Hoa.
– Không, anh không buông em ra đâu.
Khi thân tỉlể chàng chạm vào mình nàng. Hoa cảm thấy thân thể chàng nóng nhưlửa. Ngọn lửa này nhưsắp nổ tung. Mình mẩy trần trụi. Quần áo chàng đã lộtra từhồi nào Hoa cũng không hay.
– Anh đừng xa na em, anh vĩnh viễn là của em nhe anh… Anh không thếnào là của mẹ emđược đâu. Emkhông bao giờ đang tâm để anh trở thành cha ghé em được…
– Ơ… ơ…
Tiếng thở hào hển bên tai Hoa nghe thoang thoảng. Chàng đang hôn lên môi nàng nóng nhưhơi lửa. Toàn thân chàng đã đè lên người nàng. Hoa hoàn toàn say mê, đầu óc nàng mơ màng. Nhưng nàng nhất định dâng hiến tất cả, không một chút luyến tiếc. Nàng phải giựt lại người yêu bằng bất cứ giá nào, kể cả cái quí giá nhất của đời con gái ngày hôm nay. Chàng là người đàn ông đầu tiên, cũng là người đàn ông sau cùng của đời nàng.
Chàng đang đi tới mức độ sau cùng của tối hôm nay một cách thực mãnh liệt. Hoa phải bấu chặt lấy vai chàng. Hình như móng tay nàng đã ăn sâu vô da thịt chàng. Mức độ cuồng nhiệt ở những phút sau cùng này như vũ bão. Thân thể Hoa co thắt, run rẩy tới tậm trời cao. Nàng thét lên thảnh thót:
– Anh… anh… anh ơi. . .
Khi chàng nằm lịm trên thân thể Hoa thì nàng cũng đã rã rời. Hoa biết là con người nàng đã khác đi. Nàng không còn là con gái nữa. Nàng đã trở thành một người đàn bà. Tự nhiên nước mắt Hoa chẩy dài xuống hai gò má. Nhưng chính nàng cũng không hiểu tại sao…
Và sau đó Hoa lịm dần đi trong cơn đau noun nhưng khoái cảm cùng cực. Nàng không còn biết gì nữa, có điều chắc chắnlà mọiviệc chưa chấm dứt hẳn, vì trong cơn mê, khoảng một thời gian dài trống vắng, nàng lại thấy mình bồng bềnh trên sóng nước, trên mây cao…
Cho tới khi Hoa tỉnh lại. Nàng thấy mình nằm trên tấm da hổ trải dưới sàn nhà trước lò sưởi. Căn phòng tranh tối tranh sáng. Hoa cảm thấy như mình từ một thế giới khác trở về cuộc sống. Nàng trở mình và phát giác ra bên cạnh có người đang nằm. Đó là một thân thể trần trụi. Như vậy là Luận vẫn còn nằm bên cạnh nàng chăng. Hoa ôm chặt lấy chàng, chàng cũng trở mình quay lại ôm ghì lấy Hoa.
Dưới ánh sáng lờ mờ. Hoa bỗng trông thấy khuôn mặt của ngươi đàn ông. Người đó là John chứ không phải là Luận! Như vậy là thế nào. Người đã chiếm hữu thân thể trong trắng của nàng là một thanh niên ngoại quốc mới quen sơ như vậy hay sao!
Hoa bàng hoàng, không lý nào nàng lại trần truồng mà ôm cứng lấy John như vậy được à. Hoa há miệng thực to kinh hãi. Nàng thét lên. Sự thật quá phũ phàng, người mà nàng hlến dâng thân thể ngọc ngà của mình tối qua không phải là người tình của nàng. Luận đâu rồi. Tại sao lại là John được chứ.
Tiếng thét của Hoa làm John giật mình, hoảng hốt ngồi bật dậy.
– Hoa, em làm gì vậy?
Hoa vùng lên, vơ lấy quần áo chạy thực nhanh vào buồng tắm. John níu nàng lại. Hoa thét lên thực lớn:
– Đừng đụng tới tôi.
Nàng nhẩy lên như điên dại, chạy như bay vào buồng tắm, đóng cửa lại. Nhìn vô tấm gương lớn ráp bên tường, Hoa nhìn thấy tấm thân lõa lồ của mình. Nàng chẳng thấy có gì khác lạ, nhưng Hoa biết chắc đã hoàn toàn thay đổi. Không thế nào trở lại như trước kia được nữa.