Hình như trời đã sáng, bây giờ Hoa mới bắt đầu ngủ thiếp đi. Khi nàng nghe thấy tiếng gõ cửa, Hoa trở mình ầm ừ không muốn trả lời. Nhưag tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn và nhiều hơn, rồi tiếng mẹ nàng và Luận bên ngoài kêu. Hoa dậy ăn sáng. Hoa buộc lòng phải lên tiếng:
– Con còn buồn ngủ lắm. Mẹ và chú Luận cứ ăn trước đi, tới trưa con dậy ăn luôn thể. Có tiếng mẹ nàng hỏi:
– Con có sao không?
– Con không sao đâu, chỉ buồn ngủ thôi.
Tiếng Luận cười bên ngoài, nói:
– Thôi, em để cho con nó ngủ đi. Chúng mình đi ăn sáng với nhau cũng được mà.
Cúc liếc Luận thật tình tứ. Nàng biết chàng đang muốn gì Luận nhẹ nhàng ôm lấy Cúc, cúi xuống hôn lên môi nàng nụ hôn thật say đắm.
Hai người ôm nhau hôn hít ngay trước cửa phòng Hoa, đinh ninh là Hoa còn đang ngái ngủ. Nhưng có biết đâu lại có An đang đứng ngay bên cạnh họ. Lần này chàng không điên lên nhưnhững lần trước khi thấy vợ trong vòng tay kẻ
thù. Trái lại, An lại mỉm cười vì nghĩ lại tối qua đã hướng dẫn Hoa chứng kiến cảnh ân ái thô bỉ này. Chàng đã cứu thoát, ít nhất đứa con gái của mình khỏi tay tên bạn lưu manh sát nhân.
Nhưng điều quan trọng nhấtbây giờ vẫn là làm sao liên lạc được với thế giới loài người để vạch trần hành động sát nhân của Luận. An lại nghĩ tới Bé Hai. Chàng thấy chỉ còn cách làm sao cho cậu bé này truyền đì tiếng nói của chàng tới thân nhân hoặc khách hàng của mẹ cậu ta là có thể hy vọng lôi được những tội ác của Luận ra ánh sáng công lý.
Chàng vội vàng bước ra khỏi nhà, đi tìm bé Hai. Hôm nay ngày lễ nên ngoài đường chẳng có ai. Phốxá vắng hoe, lác đác vài kẻ không nhà vất vưởng. Thật là trái ngược với không khí ở Việt Nam hồi nào; cứ lễ Giáng Sinh là thiên hạ đổ ra ngoài đường nhởn nhơ như bướm mùa xuân. Còn ở Mỹ này thật lạ lùng. Mùa này họ rúc trong nhà, hoặc kéo nhau đi chơi xa. Không biết có phải khí hậu lạnh lẽo nên không thích hợp cho những sinh hoạt ngoài phốhay không, hay vì phong tục tập quán của những người bản xứ ở đây là như vậy.
Nhưng dù sao, cảnh này cũng đã ảnh hưởng không ít tới tâm trạng ray rứt, lạ’nh lẽo và uất hận của chàng vì đã mất đi mái ấm gia đình. Không còn chỗ tương thân. Dù cho bây giờ chàng chỉ còn là một oan hồn vất vưởng. Chàng thấy bé Hai cũng đã chết như chàng, nhưng cậu ta còn có chút an ủi được gần gủi bà mẹ ngày đêm. Nếu An muốn được nhưbé Hai, ít nhất chàng phẫi làm sao loại bỏ tên bạn
khốn kiếp này ra khỏi gia đình chàng bằng một cách nào đó mới được.
Có lẽ chỉ còn trông cậy ở bé Hai mà thôi. Ngoài cậu bé này ra, An thấy không còn cách nào khác hơn nữa. Chàng vội vã rảo bước xuyên qua tường chui vào nhà cậu bé.
Vừa vô tới trong, An không ngờ nơi đây lại có thể tấp nập nhưvậy. Kẻ ngồi trong, người đứng ngoài, nói cười thật vui vẻ. Bỗng An nghe thấy có tiếng cười khúc khích thực quen tai, chàng nhìn lên bàn thờ, thấy bé Hai đang ngồi chồm hổn trên đó trước những đa b~ánh bọc giấy xanh đỏ đầy ắp Cậu ta đang cười và đưa tay vẫy chàng.
– Chú An, chú tới chơi hả. Lên đây, lên đây ăn bánh với bé Hai đi.
An mỉm cười, leo lên bàn thờ ngồi bên cạnh bé Hai.
– Hôm nay có cái gì mà ở đây đông người quá vậy hở bé Hai.
– Bao giờ cũng vậy chú ạ. Cứ ngày lễ là bà con kéo nhau tới đây nghe mẹ cháu nói chuyện.
An nắm lấy tay cậu bé cười lớn.
– Nghe mẹ cháu nói hay nghe cháu nói?
Bé Hai nheo mũi làm mặt xấu.
– Cháu có biết cái gì đâu mà nói:
– Thế Cậu Hai Trạng là mẹ cháu hay là cháu?
Bỗng bé Hai cười lên hăng hắc, nói:
– Là thằng cha Bẩy thi sĩ.
An không ngờ bé Hai hôm nay lại có thể nói lên được
sự khôi hài dí dỏm như vậy. Nhưng chàng lại khám phá ra
một điều kỳ diệu khác nữa là mỗl lần bé Hai cười lớn tiếng
lên nhưthế là mẹ cậu ta lại run rẩy. Người bà nảy lên, mắt
trợn ngt~ợc, miệng lắp bắp:
– Cậu Hai Trạng… Cậu Hai Trạng đó hả?
An nhớ ngay tới những lần bé Hai nhập vô xác bà ta cũng trong tlnh trạng như thế này. Chàng vội dục bé Hai:
– Bé Hai… bé Hai, cháu nhập vô xác mẹ cháu đi.
Bé Hai ngơ ngác hỏi: .
– Nhập vô xác mẹ cháu để làm gì hả chú?
An không muốn nói mình sẽ nhờ vả cậu ta, vì kinh nghiệm những lần trước, mỗi khi nói về chuyện gia đình chàng là mọi người nhốn nháo cả lên. Vì vậy cậu bé này không chịu giúp chàng nữa.
An mỉm cười nói:
– Hôm nay nhà đông khách như thếnày. Tại sao cháu không nhập vô xác mẹ cháu nói chuyện với khách hàng mà cứ để tên Bẩy thi sĩ xúi mẹ cháu nói tầm bậy tầm bạ hoài vậy?
Bé Hai gật đầu, nói:
– Ừ há, Cậu Hai Trạng là cháu chứbộ. Nhưng mà nhập vô xác mẹ cháu rồi nói cái gì đây. Người ta hỏi cháu đâu có biết trả lời.
An làm bộ gật gù, nói: