VN88 VN88

Làm tình với ma hồn hoang – Truyện 18+

– Chuyện Cậu Hai Trạng với người ta thì khác. Không lý chúng mình là người trong cuộc lại có thể tự lừa dối chính bản thân mình được hay sao? Có phải chị Chín muốn rỡn chơi với tụi này hay không?
Bà Chín lắc đầu.
– Quả thực tôi không biết cô chú nói cái gì.
Bẩy thi sĩ nín cười, trợn mắt hỏi:
– Chị không nói chơi đó phải không?
Bà Chín có vẻ hơi bực, gắt:
– Nói chơi cái gì kỳ cục vậy. Có chuyện gì xẩy ra cô chú nói rõ ra cho tôi hay đi.
Bẩy thi sĩ hồi hộp nói:
– Lúc con Lý dẫn bà Thu vô nhà, tự nhiên chị chạy ra la lên là Cậu Hai Trạng về rồi có phải không?
Bà Chín ngắt lời, nói:
– Phải, tôi có nhớ làm như vậy, vì tự nhiên nghe thấy lạnh người một cách kỳ cục mới la lên xem có phải là Cậu Hai Trạng đã về thực sự hay không. Rồi sao nữa?
– Kế đó chị làm như nói chuyện với ai chứ không phải tụi này nữa. Cái gì mà một triệu đô la, rồi đốt nhà, giết người nữa, làm tụi tôi hoảng hồn.
Bà Chín rùng mình nói:
– Bộ có chuyện này thực hả? ….
Bạch Liên đứng cạnh bà Chín, nghe tới đây, quay qua hỏi Bé Hai:
– Bộ từ trước tới giờ, đây là lần đầu tiên em nhập vô xác mẹ em hay sao?
Bé Hai lắc đầu, nói:
– Ngày nào em cũng phải nhập vô xác mẹ em. Nhưng mà không có lần nào em nói chuyện với ai như lần này cả.
– Vậy em nhập vô xác mẹ em để làm gì?
– Em làm cho mẹ em mê man một lúc rồi nhẩy ra đứng coi mọi người nói chuyện thôi.

Bây giờ Bạch Liên đã đoán ra tình trạng làm ăn của bộ ba này một cách chính xác. Hai vợ chồng Bẩy thi sĩ chắc chắn không tin có cái màn Cậu Hai Trạng nhập xác bà Chín rồi. Họ chỉ tưởng bà ta có cái máu đồng bóng, làm bộ, ngáp, hù khách hàng. Còn bà Chín biết là con mình có chờn vờn đâu đây, nửa tin nửa ngờ. Lúc Bé Hai nhập vô xác bà thì chính bà cũng không biết gì và nhớ mình đã làm gì. Nhưng ngay sau đó, Bé Hai nhẩy ra khỏi xác bà thì lúc ấy bà Chín mới tỉnh lại và làm bộ đóng kịch hù thiên ha tức Bé Hai nhập vô xác bà làm cho thân thể bà vặn vẹo, mắt trợn ngược, mồm méo xẹo, thân thể co giựt thì hai vợ chồng Bẩy thi sĩ tưởng bà làm bộ. Còn chính bản thân bà lại chẳng biết gì đang xẩy ra cho mình, chỉ cảm thấy mơ mơ, màng màng rồi tỉnh dậy mà thôi.

Hôm nay, lần đầu tiên Bé Hai dùng.cái xác của mẹ cậu, nói chuyện với với Liên làm cả làng tá hỏa. Không ai tin ai nữa, và cuối cùng mọi người đều đâm ra hoang mang về màn kịch của mình hình như không còn là kịch nữa…

Luận tới thăm Hoa được mấy lần thì một buổi chiều cuối tuần, nàng lại được “Mụ Phù Thủy” giám thị tới phòng làng cho hay có người nhà tới thăm. Hoa mừng rỡ, nhất định là Luận tới thăm nàng. Những vuốt ve, mơn trớn hôm nằm trong vòng tay chàng ở bãi đậu xe coi hát ngoài trời chợt tới thực nhanh. Tự nhiên người Hoa tê đi, nàng vội vâng thay đồ thực nhanh. Cốtình mặc chiếc váy rộng thùng thình, không quần lót bên trong. Nàng cũng không thèm mặc áo lót mà chỉ bận một chiếc áo sơ mi bằng vải thực dày hơi rộng.

Trông bề ngoài Hoa như một nữ sinh thật hiền thục, vì với quần áo này, mọi ngttời thấy nàng có vẻ đứng đắn. Chứ có biết đâu thâm ý của nàng. Chiếc váy rông thùng thình kia chỉ vén nhẹ một chút lên là có thể làm bất cứ chuyện gì không cần cởi bỏ một chiếc nút nào. Cũng như chiếc áo sơ mi, luồn tay vô là đụng tới da thịt nàng rồi.

Với trang phục này, Hoa nhưmột thôn nữ quê mùa vào thếkỷ trước, thậtkín đáo và đàng hoàng. Mụ Phù Thủy nhìn cách ăn mặc của Hoa có vẻ hài l~ng lắm. Mụ gật gù ra vẻ vừa ý và cò.n mỉm cười với nàng.

Nhưng khi Hoa xuống tới phòng khách thì người thăm nàng không phải là Luận mà lại là mẹ nàng. Bây giờ trông mẹ nàng đã khác hẳn. Bà trẻ và đẹp hơn những ngày qua rất nhiều. Tuy thất vọng vì người tới thăm không phải là Luận, nhưng Hoa cũng rất thương mẹ. Nàng mừng rỡ la lên:
– Mẹ, hôm nay mẹ đẹp quá. Càng ngày mẹ lái càng trẻ ra nữa.
Mẹ Hoa mỉm cười.
– Thế à có lẽ tại mẹ .bây giờ ít buồn hơn trước kia.
Hoa nhí nhảnh hỏi:
– Bây giờ chắc má thấy yêu đời rồi phải không?
Bộ con thấy má như vậy sao?
– Đúng vậy, má tươi thắm và trẻ trung hơn trước nhiều. Chú Luận có thăm má thường xuyên như trước không?
Mẹ Hoa không trả lời mà hỏi lại:
– Con thấy má trẻ lắm phải không. Trẻ như thế nào?
– Cỡ như là chị con là cùng.
Mẹ Hoa mỉm cười, nét mặt lộ vẻ hài lòng:
– Con nhỏ này học được cách ăn nói cho người ta vui mừng từ bao giờ thế không biết. Vậy con xem má có thể trẻ như một cô dâu được không?
Hoa ngạc nhiên vì câu hỏi của mẹ. Tự nhiên linh tính cho nàng biết mẹ nàng có ẩn ý gì trong câu nói đó. Hoa chưa kịp trả lời thì mẹ nàng đã hỏi:
– Này Hoa, nếu mẹ lại khoác áo cưới làm cô dâu thì con nghĩ sao?
Hoa nhìn mẹ sửng sốt.
– Mẹ định lấy ai đó?
– Má biết lấy ai bây giờ. Nhưng nếu có người nào muốn cưới má, con nghĩ má làm cô dâu được không?

VN88