– Dạ… dạ… thưa Cậu Hai Trạng giúp giùm người bạn cô Bẩy làm phước mà.
Bà Chín biết ngay phải làm gì, bà nhái giọng trẻ con, nói:
– Ờ cô Bẩy có mua bánh cho Cậu Trạng ăn không?
Lý nhắc khéo:
– Có chứ… có chứ. Bánh mua đầy nhớc trên bàn thờ kìa. Có hai chục bà bạn cô Bẩy mới cho nữa đó, Cậu Trạng ăn bánh đi rồi giúp chị Thu đây ít câu đi nhé.
Bà Chín làm bộ cười khúc khích, hỏi:
– Bà Thu muốn hỏi Cậu Hai Trạng cái gì đó?
Biết bà Chín đã bắt đầu đóng tuồng rồi, Lý mồi chài ngay:
– Chị Thu hỏi đi, Cậu Hai Trạng đang nói chuyện với chị đó.
Bà Thu vội vàng ngồi xuống sàn nhà bên cạnh bà Chín, rụt rè hỏi:
– Cậu Hai Trạng làm ơn chỉ dùm con xem chồng con đi đâu mấy bữa nay không về.
Bà Chín nhớ lại câu chuyện Lý kể cho bà nghe mấy bữa nay về bà khách này nên cười khúc khích, nói:
– Đi cả tháng rồi chứ mấy bữa gì.
Bà Thu chưng hửng, cuống quýt nói:
– Dạ… dạ… không dám dấu gì Cậu Hai Trạng nữa.
Quả thực chồng con bỏ nhà đi cả tháng rồi, cậu làm ơn giúp dùm con tội nghiệp.
– Tại sao mà ông ấy đi chứ?
Bà Thu kể lể ngay:
– Ông ấy mê con đĩ ngựa đó từ lâu rồi. Không ngờ bây giờ mụ mẫm tới độ bỏ cả vợ con theo nó. Cậu Hai Trạng làm ơn kéo ông ấy về dùm con làm phước.
Bà Chín gật gù.
– Thôi được rồi, tôi thấy hoàn cảnh của chị cũng tội nghiệp. Để thủng thắng tôi khuyên ông ấy về cho. Chị ra bàn thờ lễ Phật đi, để tiền mua ít nhan đèn nữa cho tôi làm phép cho.
Bà Thu lật đật móc túi lấy thêm mười đồng nữa để lean bàn thờ. Rối rít nói:
– Dạ, con xin gửi thêm chút ít nữa mua nhan đèn để Cậu Hai Trạng giúp giùm.
Bà Chín cười lên một tràng rồi bỗng nhiên nằm bật ra. Hai tay bà sải trên sàn nhà. Chiếc áo bà ba bật tung hàng nút trước ngực, để lộ cả vùng da thịt trắng nõn vươn cao. Lý vội vàng kéo tà áo cho bà Chín khép lại, gài mấy chiếc khuy bấm cho kín đáo. Từ trước tới nay, nàng vẫn có cái linh cảm bộ ngực núi lửa này sẽ đem phiền phức tới cho nàng. Lý còn lạ gì tánh nết ông chồng lười biếng mà lại
thực dâm đãng nữa. Cả ngày anh ta ở nhà làm thơ ca ngợi những mối tình tưởng tượng. Không biết ngày nào những chữ nghĩa kia rà lên khuôn ngực này thì nàng sẽ ra sao.
Hai vợ chồng ăn ở với nhau gần chục năm rồi, đàn con càng ngày càng đông, tiền trợ cấp xã hội eo hẹp. Nàng phải bôn ba hết chỗ này tới nơi nọ, kiếm tí tiền mặt phụ vào tiền xã hội cho đủ trang trải những chi phí hàng ngày mà vẫn còn túng thiếu đủ điều. Mấy năm nay nhờ cái màn Cậu Hai Trạng nên cung đỡ khổ. Bởi vậy, dù cho biết để chồng ở nhà bà Chín què này cũng có ngày mang họa mà nàng không làm gì hơn được. Còn đem hết cả đám con cái tới đây đâu có đưọc Chỗ làm ăn mắn mung mà. Con nít dại miệng, nhỡ có chuyện gì bể mắn lại khổ cả đám thôi. Bởi vậy, hai vợ chồng cứ đi đi về về. Dùng nhà bà Chín như một cơ sở thương mại. Vợ thì kiếm khách, chồng ở nhà dàn dựng cho bà Chín đối đáp, tiền bạc chia làm ba sòng phẳng cũng dễ chịu.
Bà Chín nằm vài phút rồi từ từ mở mắt tỉnh dậy. Bà nhìn mọi người mỉm cười, nói:
– Hôm nay không hiểu tại sao Cậu Hai Trạng về mạnh mẽ quá tôi đã tưởng du luôn địa phủ rồi chứ:
Lý cười dả lả.
– Chị chỉ nói bậy nói bạ thôi. Cậu Hai Trạng thong mẹ lắm, làm sao hại chị được,
Cả An và Bạch Liên đứng xem màn hài kịch một cách bực bội. Không hiểu sao hồn Bé Hai tự nhiên lại bắn ra khỏi xác mẹ cậu ta một cách bất ngờ như vậy. Đã mấy lần An và Bạch Liên bảo cậu ta nhập lại vô thân thể mẹ cậu mà cậu ta không thế nào làm được. Cuối cùng, cả ba đành đứng nhìn màn kịch mắn mung của cái sân khấu này.
Khi bà Thu ra về rồi. Bẩy thi sĩ vội vã hỏi bà Chín ngay
– Chị Chín à, lúc nãy chị làm cái gì cho tụi tôi hết hồn vậy?
Bà Chín ngơ ngác hỏi lại.
– Tôi làm cái gì đâu?
Lý lấy tiền trên bàn thờ xuống, bỏ hai chục đô la vô túi, đưa cho bà Chín mười đồng, nói:
– Lúc nãy tự nhiên chị nói cái gì một triệu đô la bảo hiểm. Rồi lại đốt nhà, giết người nữa. Bộ không nhớ thực hay sao?
Bà Chín vẫn ngơ ngác hỏi lại.
– Bộ có chuyện đó thực à?
Bẩy thi sĩ nói:
– Thì chị nói chứ làm sao tụi tôi biết.
– Tôi không nhớ gì hết.
Cả hai người cùng chưng hửng một lúc lâu, Lý mới nói:
– Nếu vậy không lý Cậu Hai Trạng có thể nhập vô xác chị thực hay sao?
Bẩy thi sĩ cười.