Thằng lại cái mặt mày ỉu xìu. Tôi phải vuốt ve an ủi nó một hồi nó mới chịu nghe.
Sau đó tôi gặp Bích:
– Em à, anh không muốn trong nhà biết chuyện chúng mình. Anh sẽ giả vờ đi học Tây Ban Cầm, từ tám giờ sáng đến bốn giờ chiều. Em cũng xin mẹ học một môn gì đó, cắm hoa hay gia chánh gì đó. Sau đó hai đứa mình tìm thuê một căn nhà nhỏ ngoài ngoại ô, tha hồ làm tình với nhau.
– Thành phố này nhỏ bằng cái móng tay, ai cũng biết em. Thuê nhà bên ngoài đâu có được.
Tôi suy nghĩ một lát. Sở dĩ tôi muống biệt tích từ sáng đến chiều là để du hí riêng với Bích, khỏi sợ thằng lại cái quấy rầy. Bây giờ đã có lý do vắng mặt thì chuyện thuê nhà bên ngoài hay chui vào phòng cũng vậy thôi. Tôi nói:
– Thôi thế này, em cứ xin đi học, hai đứa ra khỏi nhà, hứng, đi chơi lòng vòng, xi nê, tắm biển, ăn nhậu. . . Không hứng, một lát mình bò về, nhà này rộng như cái lâu đài Trung cổ, chẳng ai bắt gặp đâu. Mình mua thức ăn chui vào phòng hú hí có đưọc không?
Con nhỏ có vẻ thích cái trò thậm thụt ra điều bí mật này lắm, nó gật đầu lia lịa biểu đồng tình.
Từ hôm đó, ban ngày tôi với con nhỏ “quần”nhau mệt nghỉ. Ban đêm, là thời gian dành cho bà Tướng và thằng lại cái. Đôi lần con nhỏ thắc mắc sao không cho nó ngủ qua đêm với tôi, tôi phải làm mặt nghiêm bảo phải học cho tới một – 2 giờ sáng, sau đó còn nghĩ để dưỡng sức. Con nhỏ ngạc nhiên:
– Anh học à? Vậy anh học gì vậy sao ban ngày anh không học để thức đêm thức hôm chi cho khổ vậy?
– Thì giờ ban ngày anh dành cho em chứ. Để chừng nào em vào lại Sài-gòn, anh sẽ học lại bình thường.
Lý lẽ của tôi không vững tí nào, nhưng con nhỏ cũng chẳng thèm để ý. Nó bây giờ chỉ cần một thứ duy nhất là cái giống của tôi. Vả, ngày nào tôi cũng làm nó sướng ngất bao nhiêu tiếng đồng hồ, chết đi sống lại cả chục lần, đêm xuống nó mệt phờ, ngả lưng xuống nệm là ngủ ngay, chẳng còn đòi hỏi thêm được nữa. Tôi yên trí sống theo thế chân vạc này một cách hân hoan, chưa kể thỉnh thoảng còn xé lẻ trở về tìm người đàn bà và những chị khách do bà ta giới thiệu, cốt đổi món và duy trì đường dây ong bướm. Tôi lo xa như vậy cũng hợp lý, bởi lẽ, ai mà biết được những gì sẽ xảy ra trong tương lai. Cả ba mẹ con trong nhà này hiện tại đang cần tôi, tuy nhiên, xét đến cùng tôi cũng chĩ là đĩ đực, đến một lúc nào đó tôi cũng phải ra đi chứ. ( Hết )
( Truyện 18+ hay tại Truyen18.name)