Lão bộc lắp bắp. Tôi đứng sau lưng mẹ nghe thấy. Không kịp mang dép tôi phóng ra hồ sen. Vướng vào một trong những cây cột chống đỡ nhà thủy tạ xác bà Tư trương phình như trái bóng, nỗi lềnh bềnh. Mắt bà Tư hướng lên bờ, hai mắt trợn dọc, trắng tròng. Bên khóe miệng bà ta một dòng máu ứa ra, đã thâm đen. Tôi rùng mình lạnh toát toàn thân.
Cảnh sát đến, lập biên bản. Họ kết luận bà Tư rơi xuống hồ và có lẽ vì không biết bơi, đã chết đuối. Miếng ván trên cầu, nơi bà Tư sẩy chân đã mục rệu, gãy làm đôi, chứng minh nó là thủ phạm. Bây giờ tôi mới biết thêm, ba tôi ngoài tính dâm đãng tàn bạo còn là một người diễn kịch tuyệt vời! Tuyệt vời hơn nữa khi tôi nhớ lại buổi chiều hôm trước ông đã ra khỏi nhà, trước khi đi ông đã để lại một mảnh giấy dằn dưới chậu bông trong phòng khách. Mảnh giấy viết: “Anh có công việc không ngủ nhà đêm nay “. Hôm qua tôi ngạc nhiên vì từ khi ông bà “cơm không lành, canh không ngọt!”Mãi đến chiều nay, khi xác bà Tư được mang đi cả ba bốn tiếng đồng hồ ông mới trở về. Giả dụ cảnh sát nghi ngờ muốn điều tra về “tai nạn”kia cũng không thể nào “đụng”đến ông được. Mảnh giấy đã chứng minh ông vắng mặt tại hiện trường suốt một đêm và già nửa ngày kia mà.(TruyenViet.com)
Đối với mọi người, kể cả mẹ tôi, bà Tư quả là xấu số, chết trôi. Nhưng tôi, chỉ một mình tôi, là ngưòi duy nhất biết đích danh thủ phạm là ai. Tôi dễ dàng dựng lại vụ án một cách có lớp lang. Ba ra đi, nửa đêm quay về, đậu xe ở đằng xa để mọi người không thấy. Bằng chìa khoá riêng, ông mở cổng, vào nhà, xuống bếp, kêu bà Tư dậy ái ân trước khi cho bà uống thuốc ngủ ( như đã từng cho mẹ uống và dối đó là thuốc tăng lực). Sau đó đợi bà ngủ say, mặc lại quần áo cho bà rồi lặng lẽ vác ra hồ sâu, trấn nước. Với sức lực của ông dù bà Tư có tỉnh dậy cũng không làm sao địch lại? Rồi ông lên cầu đạp gảy miếng ván mục, kéo xác bà đặt vướng vào chân cột, ngay bên dưới. Xong trở lại phòng bà Tư lục tìm tất cả giấy tờ hình ảnh liên quan đến cậu chuyện năm xưa, mang ra xe, tiếp tục “đi công việc”cho đến chiều hôm sau mới trở về.
Bà Tư chết kẻ thù cuối cùng của gia đình tôi đã bị giết, từ nay có thể sống sung sướng thoải mái. Hẳn ông nghĩ thế.
Nhưng, cũng giống như những triều đại vua chúa xưa kia, có lúc thịnh, có lúc suy. Gia đình tôi đang ở thời kỳ suy.
Trước khi vào nằm vùng trong nhà tôi bà Tư cẩn thận đã có gởi mớ giấy tờ (bản chính) vào ngân hàng và nhờ một ngưòi bạn của bà coi giữ. Bà còn dặn, vì bất cứ lý do gì, nếu hay tin bà chết hãy lập tức đến ngân hàng lấy bộ hồ sơ kia ra và đưa cho cảnh sát. Ngay sau khi vừa đọc báo được tin tai nạn xảy đến cho bà Tư, người bạn vội vã y lời. Cảnh sát nắm được bộ hồ sơ, lật lại vụ án. Ba tôi lập tức bị câu lưu. Cảnh sát cũng mang xác bà Tư – đang còn để tại nhà xác ra giảo nghiệm. Kết quả y chứng:
một. Trong máu nạn nhân có rất nhiều thuốc ngủ, loại cực mạnh. (Chỉ có trong trong tủ thuốc cá nhân của ba).
2. Nạn nhân thực sự tắt thở lúc 2 giờ khuya. (Giờ này bà Tư còn ra hồ làm gì?).
3. Trước khi chết nạn nhân vùng vẫy rất dữ dội, nhiều vết bầm trên thân thể chứng minh bà bị va vào vật cứng hoặc bị đập bằng gậy. (Cảnh sát sau đó tìm ra khúc củi ẩm nước trong nhà bếp).
4. Trong bàn tay co quắp có vướng lại vài sợi tóc ngắn và cứng, không phải củ nạn nhân. (Qua giảo nghiệm là tóc của ba).
5. Một ít tinh khí trong âm đạo nạn nhân, chứng tỏ trước khi chết nạn nhân đã ân ái hoặc bị hiếp. (Cũng qua giảo nghiệm những con tinh trùng trong âm đạo bà Tư là anh em vời hàng tỉ tỉ con khác trong dịch hoàn của ba).
Chừng đó kết quả của những phương pháp điều tra chuyên môn, ba tôi hết đường chối cãi. O?g thú nhận hết mọi tội lỗi, kể cả tội năm xưa, ông là một trong những người chủ mưu giết người đàn bà hoàn lương, kẻ đã sống “già nhân ngãi non vợ chồng”với “thằng ăn mày”.
Ba tôi bị bắt, bị kết án khổ sai chung thân.
Báo chí từ lâu đói tin, đã tận tình khai thác câu chuyện. Chẳng hiểu bằng cách nào họ phanh phui tất cả mọi bí mật của gia đình tôi. Từ tính dâm đãng khát máu của ba, đến thằng con “quyết không thua bố”, rồi chuyện mẹ tôi với tên thanh niên, tôi với Tuyết, ba với dì Hoa, kể cả chuyện tình “tay ba”giữa ba, tôi với chị Hai, với bà Tư. . . . Không sót chi tiết nào, lại còn thêm mắm, thêm muối, biến thành một thiên phóng sự đầy hỉ nộ, ái ố và tàn bạo vô luân không tiền khoáng hậu! Trong thời gian này cả nước mỗi buổi chiều đều mong ngóng đợi báo phát hành. Dân chúng bàn tán sôi nổi, theo dõi say mê. Từ công sở, quán cà phê, quán ăn, đến những phòng khách sang trọng. . . Đâu đâu “ba con quỷ đội lốt người”( Ba, mẹ, tôi) cũng là đề tài hàng đầu, đẩy lùi mọi tin tức ngoài chiến trường, vận mệnh an nguy của miền Nam vào “trang trong!”.
Tên thanh niên xấu hổ trốn biệt. Hắn xin đổi về vùng chiến thuật khác, bỏ mẹ tôi với đứa con sắp ra đời và những ngày tủi nhục triên miên. Bà không bao giờ còn dám chường mặt ra ngoài, sống vật vờ như một xác chết trong ngôi biệt thự kín cổng cao tường. Tôi không hiểu bà sẽ chịu đựng sự đau khổ đó đến bao giờ?
Dượng tôi – Bố của Tuyết – Đâm đơn li dị vợ. Sau này nghe đâu dì Hoa lăn dần xuống hố sâu sa đọa. Dì nổi trôi thăng trầm thế nào? Mãi mãi tôi không thể biết.
Riêng tôi bỏ học cùng Tuyết trốn ra miền Trung, bắt đầu một cuộc sống giang hồ.
Tôi và Tuyết đều xuất thân từ giai cấp thượng lưu, chưa một lần va chạm với đời, chưa hề bị đói khổ bao giờ, cũng chưa thể hình dung được cảnh sống bon chen ngoài xã hội. Hai đứa khi ra đi có mang theo mộ? số ít của cải, phần “gia tài”tôi “chôm”của gia đình. Số của cải này tính ra khá lớn nếu tằn tiện biết cách tiêu pha dùng làm vốn sinh nhai thì có lẽ chẳng đến nỗi nào. Nhưng bọn tôi nào đã biết tính xa! Có tiền, lại thoát được tai mắt soi mói cũa dư luận, hai đứa tha hồ vung vãi. Ngũ bao giờ cũng khách sạn hạng nhất. A?, lúc nào cũng sơn hào hải vị. Chơi, bao giờ cũng vũ trường sàn nhảy sang trọng. . . Chỉ trong vòng nửa năm, hầu bao cạn nhẳ?. Tuyết là người phát hiện ra điều đó trước, nó nói:
– Tiền hết rồi, làm sao đây anh?
– Em còn đôi bông tai, bán đi.
– Sau đó, chắc hai đứa mình cạp đất ăn phải không?
– Từ từ anh tính, em đừng lo.
Tôi tuy nói cứng nhưng trong bụng cảm thấy bất an. Phải bán xong tiêu hết rồi làm sao?
Nhớ đến bạn bè đã từng rong chơi với hai đứa ngót nửa năm nay, tôi tìm đến bọn chúng vấn kế. Nhưng thằng nào cũng đang trong tuổi đi học, đều “ăn hại”chẳng những không “hiến”cho bọn tôi được kế nào mà còn ra chiều chúng là con “nhà lành”, hạn chế giao du với bọn “vô gia cư”.
Đụ mẹ bọn chó đẻ!
Suốt đêm tôi trằn trọc không chợp mắt được, mang ông bà ông vải lũ khốn kiếp ra cưỡng hiếp liên tục, khiến Tuyết nằm cạnh phải kêu lên:
– Anh mát dây chắc? Anh chửi anh nghe, có thằng chó nào nghe đâu?
– Nhưng anh nực quá không chịu nổi.
– Rán cắn răng mà chịu cho quen. Đời mà anh.
Luận điệu “đời mà anh”cũ rích như một chiếc xe đò cọc cạch nhưng sao trong hoàn cảnh này nó thấm đến ruột già ruột non.
Tôi thở dài:
– Biết vậy thà cứ bám trụ ở nhà coi bộ êm hơn.
– Anh chịu nổi nhục nhã à?
Tôi im lặng không trả lời. Phải mồm miệng thiên hạ còn độc hơn rắn hổ mang, chịu sao thấu? Vả, tôi đã tự nhủ với lòng, sẽ chẳng bao giờ trở lại ngôi biệt thự kia. Ở đó chẳng còn gì hấp dẫn tôi nữa. Và cái chết của bà Tư vẫn còn là dấu ấn đậm nét. Tôi không muốn sống bên cạnh bóng ma dĩ vãng. Đời tôi như ba tôi đã nói, đã hỏng, dẫu gắng gượng làm người đàng hoàng, chắc cũng chẳng được bao lâu. Tôi hiểu mình hơn ai hết, trong huyết quản tôi hai dòng máu của mẹ, của ba đang hung hăng cuộn chảy, mà khả năng hướng thượng thì chỉ như ngọn lửa leo lét sắp cạn dầu, chẳng biết tắt ngấm vào lúc nào.
Có điều xem ra rất nghịch lý nhưng đang xảy đến với hai đứa tôi. Càng bị áo cơm vật bao nhiêu, hai đứa càng chăm chỉ hành lạc ái ân bấy nhiêu. Một cách trả thù nghịch cảnh hay một cách tìm quên? Tôi không biết.
Từ sáng đến tối, chúng tôi nằm ôm nhau trong căn phòng kín cửa, có khi suốt ngày chỉ chia nhau một ổ bánh mì, vậy mà bao nhiêu sinh lực vốn đã cạn queo vì thiếu dinh dưỡng, tôi cố vắt hết kinh nghiệm để cung ứng cho những trận ái ân liên tu hồ điệp. Tôi đụ, cuộc trước vừa mãn đã loay hoay bày tiếp cuộc sau. Tuyết, dĩ nhiên chẳng tiêu hao chân khí, nên tôi muốn bao nhiêu nó cũng “chấp”. Càng lớn, càng quen mùi ân ái (và chẳng còn gì để giử ), nên Tuyết càng dâm bạo. Bây giờ tôi không phải là người hướng dẫn Tuyết, mà chính nó đã bày vẽ cho tôi. Nó bắt tôi đụ đủ kiểu, kể cả những kiểu cầu kỳ nhất, chỉ cốt thỏa mản nó, bất cần đến tôi. Nếu không nhờ con cặc nhựa của ba (trước khi trốn đi tôi đã không quên lấy mang theo, thậm chí còn chế cho nó toè loe không khác con cặc thằng giang hồ mà bà Tư đã kể lại) chắc tôi chẳng thể nào chịu đựng dài ngày (mà có yên đâu! có lúc nó “trở chứng”đòi tôi phải chơi “đồ thiệt”, nhứt định không thèm chơi đồ “photocopy”mới chết tôi chứ!).
Nhưng dẫu muốn trả thù nghịch cảnh, dẫu muốn tìm quên, thì cái thực tại nhãn tiền hai đứa tôi phải đối diện hàng ngày vẫn sờ sờ ra đó. Cuối cùng, việc phải tới đã tới. Tuyết bắt đầu dấm dẳn với tôi, cho đến lúc khám phá ra Tuyết đang được một thằng khác bao bọc thì nó dứt áo ra đi.
Tôi vừa buồn, vừa tức, không ngớt nguyền rủa “con đĩ ngựa”khốn kiếp khốn nạn đã nhẫn tâm “tham vàng phụ ngãi”. Tuy nhiên vào những đêm khuya khoắt, nằm ép cái bụng léo kẹp xuống sát mặt chiếu dằn cơn đói, tôi còn đủ bình tĩnh và khách quan để thấy rằng hành động của Tuyết là hợp lý. Thân tôi, tôi còn lo chưa nổi, nói gì lo cho nó. Chẳng lẽ hai đứa bám vào nhau để cùng chết đói?
Muốn tự tồn, Tuyết phải tự tìm cho mình một lối thoát. Quy luật khắt khe này lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận một cách trọn vẹn với thật nhiều đắng cay.
Hai năm sau tình cờ tôi gặp lại Tuyết tại một thành phố cao nguyên. Như bà Tư xưa kia, Tuyết bây giờ trở thành “con quỉ cái”đầy phù phép. Thằng kép thứ hai, sau tôi, dĩ nhiên bây giờ không còn bên cạnh, thay vào đó (chẳng biết là người thứ bao nhiêu) là lão già sồn sồn mặt mày lấm la lấm lét như “chó ăn vụng bột”. Nhìn lão ta, dù ngu cách mấy cũng dễ dàng nhận ra lão đang trốn vợ cơi trò chống bõi với đào nhí. Tôi cảnh giác Tuyết:
– Em coi chừng có ngày bị tạt acid.
Tuyết nhún vai:
– Đừng lo, băng đảng của em chẳng vừa đâu.