– Thằng đó hên thực.
Hai Roi tỏ ra thận trọng hơn, hỏi tới:
– Thế rồi em tưởng nó có tìên nên chớp cái bóp của nó chạy trốn phải không?
Năm ẩu vẫn cười sàng sặc, cướp lời Hai Roi:
– Rõ là kẻ cắp gặp bà già. Để chút nữa tụi mình đem cái bóp này tới bắt y chuộc.
– Khỏi y chết rồi?
Nghe Kim nói, Năm Ẩu ngưng cười. Hai Roi lắp bắp hỏi lại:
– Em nói cái gì. Thằng Tư Hên chết rồi à. Bộ em giết nó hả?
Mỹ Kin từ từ gật đầu.
– Em không cố ý giết y.
– Nhưng mà nó chết thực rồi hả?
– Dạ, y chết thực rồi.
Năm ẩu vụt đứng dậy, định chạy ra cửa. Kim hoảng hồn nói lớn:
– Anh Năm khoan hãy đi đã. Để em nói cái này trước khi các anh muốn làm gì thì làm.
Năm ẩu run run nói:
– Còn nói cái gì nữa. Mày giết thàng Tư Hên thì khổ rồi Thế nào lính nó cũng truy ra. Thà tao đi báo trước cho khỏi mang họa.
Hai Roi xô nhẹ Kim ra, nói:
– Khoan đã, chuyện đâu còn có đó. Mày đừng có làm ẩu nghe. Để tao hỏi nó cho ra lẽ đã.
Thấy Năm Ẩu trở vô, Kim cũng yên chí. Nàng biết là với dự tính trong đầu lúc nãy, Hai tên ma cô này sẽ khổ với nàng, chứđừngnói tới dám đi báo cảnh sát nữa. Nhưng phải ra tay lĩen, nếu không, chúng thiếu suy nghĩ, lụp chụp là nàng chết chắc. Bởi vậy Kim lật đật nói ngay:
– Tư Hên chết thực rồi. Nhưng chuyện này em cũng đâu có muốn như vậy. Chỉ tại y ép em thôi. Còn các anh đi báo cảnh sát bắt em. Nếu em khai ra là hai anh dàn
cảnh cho em giết hắn thì các anh có yên thân được hay không?
Nàng vừa dứt lời, cả Hai Roi và Năm ẩu cùng biến sắc mặt. Năm ẩu chu lên:
– Ê ê mày đừng có nói bậy nghe. Tụi tao dàn cảnh cho mày giết thằng Tư Hên hồi nào?
Kim bình tĩnh nói:
– Lúc Tư Hên chết, y bị trói cả chân lẫn tay. Bộ cảnh sát nghĩ em có thể làm chuyện đó một mình được hay sao?
Năm ẩu cãi:
– Nhưng mà tụi tao đâu có trói nó.
– Nếu em khai ra là một anh trói, một anh chặn họng nó chết. Còn em chỉ ngủ với y để dụ cho các anh giết y thôi thì cảnh sát tin ai?
– Nhưng mà tụi tao đâu có biết cái gì chứ?
Thấy Năm ẩu cãi nhau đôi co với Kim. Hai Roi bình tĩnh hơn. Y tỏ ra có kinh nghiệm giang hồ hơn thằng bạn nhỏ này nhìêu. Tuy nhiên cũng không khỏi lo sợ, nói:
– Thằng Năm im đi để tao nói đã. Nó mà ra cảnh sát khai như vậy thì bà hú cả đám đó. Cả tao lẫn mày đêu có tìên án. Nhất là mình lại nhìêu lần xích mích với thằng Tư Hên nữa. Bây giờ phải nghe rõ câu chuyện nó giết thằng TưHên ra sao đã, rồi mới tính được. Tao thấy chuyện này không đơn giản đâu.
Năm ẩu tiu nghỉu nói:
– Thì mày nói đi. Tưởng bắt được của bở, ai ngờ ôm cái vạ vào thân rồi.
Kim nói nho nhỏ, nhưng đủ để cả hai cùng nghe.
– Nếu các anh không báo cảnh sát thì ai biết chuyện này cơ chứ. Em ở đây làm tiền cho các anh không sướng hay sao?
Hai Roi hừ một tiếng nói:
– Mày tưởng tao tin mày được hay sao?
– Thì từ nãy tới giờ em có gì gian dối với các anh đâu?
– Được, như vậy mày nói đi. Thằng Tư Hên nó chết như thế nào?
Chết ngạt!
– Tại sao ngạt mà chết?
– Em lỡ bịt cả mồm lẫn mũi anh ấy.
– Bộ nó để yên cho mày bịt cả mồm lẫn mũi nó tới chết à?
– Lúc ấy em đã trói cả chân lẫn tay anh ấy lại rồi.
– Làm sao mày trói được cả chân lẫn tay nó cơ chí
– Anh ấy đè em ra cả đêm, ngủ quên đi tới sáng, nên bị trói lại rồi mới biết.
– Nhưng đã trói được y lại rồi. Tại sao mày còn giết y nữa?
– Anh không thấy sáng nay, em chạy bán mạng ra ngoài chợ đó hay sao. Chỉ vì lúc nhét rẻ vô miệng anh ta, em luýnh quýnh cột luôn mũi anh ấy lại, nên mới xẩy ra
nông nỗi này.
Bỗng Năm ẩu nói xía vô:
– Hai Roi à. Hay là mình giết mẹ con đĩ ngựa này đi cho êm chuyện.
Kim tái mặt. Nhưng nàng yên tâm ngay khi nghe Hai Roi nói:
– Bộ mày muốn chết hay sao mà giết nó cơ chứ.
– Tại sao?
– Mày có nhớ tụi mình về đây bàng cách nào không?
– Thì đi xe xích lô máy chứ gì.
– Ừ đi xe xích lô máy! Ai lái?
– Thằng Mười Lôi chứ ai.
– Vậy mày giết con nhỏ này rồi. Thằng Mười Lôi nó nhận ra tao và mày đi xe nó, chở con nhỏ này về nhà. Nó báo cho cảnh sát mày nghĩ sao? Như thế là hai tội giết người. Chết là cái chắc đó em. Đừng làm ẩu nghe.
Năm ẩu nhăn nhó hỏi:
– Vậy phải làm sao bây giờ?
Hai Roi im lặng một lúc lâu. Nó đứng dậy bảo Năm ẩu:
– Bây giờ thế này. Mày ở nhà coi chừng con nhỏ. Tao ra ngoài chợ xem động tịnh thế nào mới tính được.
Nói xong, Hai Roi lật đật lấy cái nón cũ chụp lên đầu, vội vã bước ra cửa ngay. Chờ cho Hai Roi đi khỏi. Mỹ Kim mới nói:
– Anh,còn ý định kêu lính bắt em không?
Năm ẩu ngần ngừ trả lời:
– Nếu anh kêu lính bắt em, em có khai ra anh không?
Mỹ Kim trả lời nửa đùa nửa thật.
– Lúc đó em chẳng cần khai, cũng có người nói cho lính biết là các anh có đính líu vô vụ này.
– Ai vậy?
– Mười Lôi chứ còn ai nữa.
– Thằng Mười Lôi đâu có thù hần gì với tụi anh mà đi khai bậy như thế.
Nhưng khi bị lính hỏi sau khi giết người, em đi đâu thì em phải khai ra là Mười Lôi chở em tới đây.
– Em mà khai như vậy thì chấc chắn thằng Mười Lôi cũng bị lính tráng làm khó khăn rồi.
– Nhưng nó sẽ lại khai ra tụi anh để chạy tội.
– Nếu vậy chết anh rồi còn gì?
Mỹ Kim thấy tay anh chi này coi vậy mà nhát gan. Nàng nghĩ ngay tới cách ly dán y với Hai Roi.
– Nhưng nếu trường hợp em bị bắt. Em không khai ra anh thì anh đâu có sao.
Một thoáng mừng rở hiện lên mắt Năm ẩu, y nói thực nhanh:
– Em nói thực không?
Mỹ Kim kéo Năm Âu ngồi xuống sát bên nàng, thì thầm:
– Nếu chúng mình cùng một phe thì tại sao lại phải hại nhau cơ chứ. Từ lúc em theo các anh về đây tới giờ. Chỉ có anh Hai Roi đánh em, còn anh có làm gì em đâu.
Năm ẩu gật đầu nói:
– Ừ tánh anh từ nhỏ tới giờ không ưa đánh đàn bà.
Thằng Hai Roi nó táng em một bạt tai còn đớ. Em không để ý tên nó là Hai Roi hay sao?
– Không lý anh ấy hay đánh người ta bằng roi à?
– Ừ nếu đứa nào đi khách mà không nạp đủ tìên thì thế nào cũng ăn roi ngựa.
– Roi ngựa là cái gì vậy?
– À là cái roi của mấy ông lái xe ngựa, đánh con ngựa đó
Mỹ Kim rùng mình nói:
– Trời đất, đánh bằng roi ngựa, bộ muốn lấy mạng người ta hay sao?
– Ừ thằng Hai Roi nó nói. Mấy con đĩ ngựa không chịu nạp tìên thì phải đánh bằng roi ngựa.
– Thế mấy cô đó chịu để yên cho anh ấy đánh hay sao?
– Em tưởng chống cự được à?
– Nhỡ, mấy cô đó kiếm thằng khác bảo vệ thì sao?
Năm áu cười hì hì: