Hồng lườm mắt, chỉa tay lên trán Tuấn:
– Xí, còn lâu à nhe, anh về nhà anh, còn em về nhà em. Đừng có nghỉ bậy bạ à nhe!
Tuấn cười gãi đầu:
– Em về nhà anh đi, ở không anh buồn lắm!
– Ở đó mà buồn, anh không có tui anh cũng kiếm cô khác à. Đàn ông mấy anh em biết rõ lắm.
Đang nói tới câu đó, cạnh bàn Tuấn, có một nhóm thiếu nữ vừa đến nói chuyện huyên huyên. Tuấn dòm sang, thấy đám gái tươi trẻ, cuời nói ồn ào làm hắn cũng vui lây. Đang lúc nghĩ chuyện vu vơ, Hồng vỗ đầu hắn một cái, chửi to:
– Thấy chưa, em nói có sai đâu, thấy gái là mê tít đi. Muốn thì đi qua bên kia đi, đi đi!
Tuấn hốt hoảng tìm cách bào chữa:
– Anh đâu có đâu, thấy bọn họ cười nói to quá nên anh dòm chơi thôi. Em đừng giận mà, có em rồi anh đâu còn mơ tưởng gì nữa.
– Xí, có ma mới tin anh. Thôi chúng ta chia tay đi!
Tuấn choáng váng, hắn mới dòm một cái mà nhỏ Hồng đòi chia tay với hắn rồi ư. Tuấn choàng tới ôm Hồng vào lòng khẩn khoảng van xin:
– Hồng, anh yêu em lắm, em biết mà. Đừng bỏ anh Hồng ơi!
Tuấn hôn Hồng đắm đuối. Nụ hôn nồng cháy ấy, Tuấn thiệt lòng trao cho Hồng. Hắn thiệt sự đã yêu thích Hồng, từ nét kiêu sang, mỹ miều lẫn tới tánh ghen của nàng. Cả chỗ ăn, mọi người trợn mắt nhìn lấy cặp tình nhân này. Khi Tuấn buông Hồng ra, mặt mày Hồng đỏ ửng, thẹn thùng, xấu hổ, con nhỏ lí nhí nói:
– Mình đi đi anh.
Tuấn gật đầu tán thành, hắn vẫy tay tính tiền rồi dẫn Hồng ra xe. Tay nắm tay, cả hai bước đi mà cõi lòng ngập đầy niềm vui. Đêm ấy, Tuấn và Hồng ái ân mặn nồng hơn bao giờ hết. Với Tuấn, hắn quyến luyến mãi bờ môi đỏ mọng, bàn tay thon thả của người tình và hương thơm ngọc lan dịu êm tỏa ra từ người nàng. Còn Hồng? Nàng đắm đuối trong vòng tay của người yêu, yêu thương mãi nét mặt tuấn tú, khôi ngô của chàng. Bao tình cảm, nỗi niềm nàng đều trao ra hết cho người nàng yêu. Nàng quằn quại, rên siết, bấu chặt vào người tình. Bao nhiêu dâm thủy, tinh nguyệt tuôn trào nhưng vẫn không đủ để dập tắt ngọn lửa tình trong lòng họ. Tình yêu, dục vọng, hạnh phúc dâng trào, họ nhớ mãi những phút giây ấy. Thế gian vui mừng có thêm một cặp tình nhân……..
Trước cửa nhà Hồng, Tuấn và Hồng nhìn nhau quyến luyến không muốn rời. Lâu lắm, Hồng mới nói:
– Em vô nhà nhe anh.
Tuấn hít một hơi mạnh, nắm lấy tay Hồng:
– Chúng mình vô nhà đi, để anh thưa chuyên với ba em nữa!
– Đừng mà anh, để khi khác đi.
Tuấn mặc kệ Hồng, nắm tay nàng, hắn bước tới gõ cửa. Một phút sau, một người đàn bà trạc 50 tuổi mở cửa ra. Nét mặt bà ngạc nhiên khi thấy Tuấn nắm lấy tay Hồng. Hồng lên tiếng nói ngay:
– Chị Lan, đây là bạn của cháu, ba đã dậy chưa chị?
Rồi Hồng quay sang giới thiệu với Tuấn:
– Đây là chị Lan, người giúp việc nhà em.
Bà Lan gật đầu chào hai người rồi nói:
– Ba cô chưa dậy, cô cậu vào dùng bữa sáng nhé!
Vào trong nhà, Tuấn sững sờ cả người, căn nhà thật huy hoàng không thua những căn biệt thự danh giá. Căn nhà được sơn một lớp sơn vàng nhạt, đây đó trưng bầy những món đồ cổ quý giá, và bàn ghế đều là loại mắc tiền. Ngồi ăn sáng, mà lòng Tuấn ngổn ngang trăm việc, không biết gia thế Hồng ra sao? Và cha nàng sẽ có ý nghĩ gì về hắn. Chừng nửa tiếng sau, một người đàn ông trung niên, trong bộ đồ ngủ bước xuống từ cầu thang. Thấy Tuấn, ông ấy đã lên tiếng nói ngay:
– Tuấn Còm, lâu ngày không gặp, gió nào thổi mày tới đây vậy?
Tuấn lạnh tới xương sống. Người đàn ông nói chuyện với hắn nào ai khác hơn là Báo đen, trùm đại ca của xã hội đen. Báo đen và Đầu Rồng là hai thủ lĩnh của hai băng đoàn có thế lực nhất trong nước. Báo đen có những thành tích lẫy lừng không thua gì Đầu Rồng và là đối thủ số một của Đầu Rồng. Đang còn do dự không biết ăn nói gì, thì Hồng chạy đến ôm lấy Báo đen, nũng nịu:
– Ba quen biết anh ấy hả? Sao con không biết? Anh Tuấn, đây là ba em.
Câu nói của Hồng như sét đánh ngang tai Tuấn. Hắn chới với, lắp bắp hỏi:
– Đây…đây là ba… ba em?
Báo đen cười to nói:
– Có chuyện gì to lớn đâu mà mày ấp úng mãi thế?
Tuấn tái mặt lại, lấm lét nhìn Báo đen rồi nhìn lại Hồng. Hắn lo sốt vó trong lòng. Hắn không dè Hồng lại là con gái của Báo đen. Ban đầu, hắn tưởng là ai hắn cũng đéo ngán, mà trời hại hắn, ba Hồng lại là một trong hai kẻ mà hắn sợ nhất, Đầu Rồng và Báo Đen. Không phải một mình hắn mà từ du côn, tới tay anh chị nào nghe tới tên hai người này, ai mà không té đái trong quần. Trong xã hội đen, có một câu nổi tiếng, mà hỏi bất kỳ thằng nào, nó cũng thuộc lòng như cháo chảy. ‘Trên có rồng, dưới có báo, ai gặp không chết cũng què’. Rồng đây ám chỉ Đầu Rồng, còn báo thì ám chỉ Báo Đen. Tuấn trút hết dũng cảm trong lòng hắn ra, cố nói cho trôi chảy dù cái giọng cũng run run.
– Dạ thưa anh, em đến thăm anh, và muốn thưa chuyện với anh về em và Hồng ạ.
Báo đen nhíu má con Hồng, tản lờ lời nói của Tuấn:
– Cái con này hư quá! Đi suốt đêm không về. Mê trai quên cả nhà mình chỗ nào rồi hả con gái!
Rồi Báo đen quay sang nói với Tuấn:
– Còn mày, ai không chơi, mà dám dẫn con gái tao đi đêm. Mày chán sống rồi hả mày?
Tuấn tê dại cả con người, ấp úng thưa:
– Thưa anh, em đến đây…để…để xin lỗi anh vì chuyện ấy ạ.