VN88 VN88

Sợi xích lê kiều như full đọc truyện 18+ hay

Anh thường xuyên ngồi một mình, ở một góc nào đó và im lặng như một kẻ vô hồn…
Một tuần sau.
Khi anh vừa đi làm, có một cuộc điện thoại đến nhà… An là bạn lâu năm của Tuấn, ghé thăm, từ giã để đi công tác nước ngoài. Nghe vậy tôi nhận lời ngay, vì thấy anh dạo này cũng không được vui, nên tôi muốn tạo cho anh sự bất ngờ. Tôi vào bếp chuẩn bị bữa cơm trưa cho chồng và vị khách hôm nay.
Rồi người đàn ông đó đã đến, khi anh vẫn chưa về, tôi ngồi nói chuyện tiếp khách trong lúc chờ chồng.
Có cuộc điện thoại gọi về nhà, tôi bắt máy lên nghe:
– Trưa nay anh sẽ không về nhà ăn cơm, em ăn trước đi khỏ i chờ anh, vì anh có cuộc họp quan trọng ngay bây giờ, thôi nhé em.
Nói xong anh cúp điện thoại, tôi không kịp trả lời câu nào! Gọi lại, nhưng anh đã tắt máy. Tôi thuật chuyện anh bận, nên không về ăn trưa được, An cười và gởi lại tôi số điện thoại dặn chiều anh có về gọi số này cho An. Vì phép lịch sự, tôi mời An ở lại ăn cơm. Anh đã vui vẻ nhận lời.
An là một người đàn ông lịch lãm, nụ cười lúc nào cũng nở trên môi, những câu nói trầm ấm nhã nhặn, lúc nói chuyện anh ấy luôn nhìn vào mắt tôi với cặp mắt mê hồn. Tôi có cảm giác như đang bị thôi miên bởi cặp mắt ấy… Thân hình vạm vỡ, cường tráng, bắp thịt săn chắc của anh, khiến tôi lén nhìn trộm mỗi lúc anh không để ý. Ngực anh lấp lóe những sợi lông sau cái khuy áo hững hờ, giọt mồ hôi mấp mé trên cổ, khiến tôi tưởng tượng những gì trong anh sau lớp quần áo khó chịu đó. Những khi nhìn vào bờ môi và cặp mắt của người khách đó… có thứ gì đang châm chính nhẹ trong tôi. Tôi hiểu tôi đang muốn gì, nhưng đánh cúi đầu ăn. Khi không kềm nổi, tôi chụp ly nước lên uống. Vì tôi quá hấp tấp, nước chưa lên miệng đã đổ ra người, lúc đó anh ấy buông đũa xuống và lấy khăn đưa tôi lau. Hình ảnh chồng tôi như thoáng qua trong đầu, tôi chợt trấn tĩnh, nở nụ cười với anh và lắp bắp:
– Không sao đâu anh!
Buổi trưa đi qua thật nhanh, tôi như vừa tỉnh lại sau cơn say với người khách này. Trò chuyện một lúc, An từ giã ra về, tôi vui vẻ tạm biệt và hẹn ngày gặp lại… Người khách đó vừa bước ra cửa, đột nhiên chồng tôi cũng về đến. Mới đầu hai người nói chuyện rất vui vẻ, anh hỏi:
– Ông đến đây khi nào sao không báo tôi biết?
An trả lời:
– Tôi đến đây từ trưa để chờ anh, tôi nghe vợ ông nói là ông đang có một cuộc họp?
– Đúng rồi, trưa nay tôi có cuộc họp, nhưng tôi để quên một số đồ cần thiết nên phải trở về nhà lấy.
– Từ trưa đến giờ tôi ở đây chờ ông, ông có một người vợ rất tuyệt vời, tôi rất cảm ơn cô ấy buổi trưa hôm nay.
Nghe đến đó chồng tôi quay sang nhìn tôi với ánh mắt vô cùng khó chịu… rồi bỏ một mạch vào trong. Người khách đứng lặng, còn tôi có cố giải thích:
– Chắc anh ấy bị mệt nên như vậy, không sao, xin hẹn anh ngày khác.
An về. Vừa bước vào nhà, tôi chưa kịp nói gì, anh đã nhào đến bóp cổ tôi, đập phá mọi thứ trong nhà, xé nát cái áo trên người tôi đang bận, mắt anh như một con thú điên, anh cào cấu trên thân xác tôi rồi mắng:
– Đồ đàn bà trắc nết, tôi xem còn vết dơ nào của thằng đó bám lại trên người cô không?
Tôi nép vào một góc toàn thân run rẩy, tôi ôm ngực đau đớn vì những hành động và những câu chửi mắng làm tổn thương đến tôi. Đầu óc tôi quay cuồng, trong mắt tôi lúc này anh chẳng khác nào một con thú điên, lặp đi lặp lại câu:
– Đồ dối trá, tụi bây đã làm gì trong căn nhà này?
Không một lời giải thích, cũng không muốn nói gì nữ a. Tôi chỉ biết vùi đầu vào một góc phòng mà hóc… Khóc cho những ước mơ bị sụp đổ, khóc cho hạnh phúc đang vụt khỏi tầm tay…
Hôm sau. Không thể chịu đựng cách sống của anh, tôi quyết định rời bỏ căn nhà này.
Trong lúc thu dọn quần áo, tôi thấy nhiều hộp thuốc Viagra giấu trong tủ và nhiều quyển sách có chủ đề tình dục, bất lực… Tôi cảm thấy chạnh lòng.
Nhưng tôi vẫn quyết định ra đi.
Vừa bước tới cửa. Bất chợt anh về tới.
Anh chụp tay tôi kéo vào nhà. Mặt anh tái đi:
– Em đi đâu vậy?
Tôi không trả lời. Anh kéo tôi ngồi xuống ghế hỏi tiếp:

VN88