VN88 VN88

Sợi xích lê kiều như full đọc truyện 18+ hay

Tôi giả vờ như không nghe, mặc dù trong lòng r6át vui vì những lời anh nói. Thấy vậy anh liền “chọt lét” tôi, làm tôi tức cười bỏ chạy, anh rượt theo tôi. Tiếng cười vang dội khắp nhà. Ôi! Thật tuyệt vời, đây là mái ấm của tôi!
Anh nói khẽ vào tai tôi.
– Mình chơi một trò chơi nhé em yêu.
Tôi cười khúc khích:
– Anh muốn chơi trò gì đây?
Anh kéo tôi vào phòng, bật nhạc lên. Rồi anh tắt hết đèn trong phòng, ấn tôi xuống giường. Sau đó tiếp tục lấy tay chọt vào nách tôi, làm tôi mắc cười mà nhột đến mức la lên.
“Em chịu thua anh rồi, tha cho em đi, em nhột quá”!
Hai đứa ôm xiết nhau đùa giỡn trên giường trong bóng tối. Thú vị thật!
Tôi thầm mong điều đó sẽ xảy ra trong lúc này. Suy nghĩ của tôi vẻ như sắp thành sự thật. Trong bóng tối anh lấy tay vuốt ve, sờ nắn vào ngực tôi, môi và lưỡi cạ vào cổ tôi. Rồi đến lỗ tai, anh thì thào:
– Em biết không, em là người phụ nữ mà anh yêu quí nhất trên đời! Anh không muốn rời xa em… Anh cô đơn lắm em ạ! Đã nhiều phụ nữ rời xa anh… Anh xin em! Hãy cho anh thời gian… đừng bỏ anh em nhé! Nói đến đó anh nấc nghẹn muốn k hóc! Còn tôi như từ trên trời rơi xuống khi nghe những lời anh nói…
Sau buổi tối đáng nhớ ấy, anh bị cảm và đau đầu. Tôi phải tạm thời nghỉ dạy để chăm sóc anh. Anh rất vui khi có tôi bên cạnh. Nhìn anh như một con mèo ngoan, đáng yêu vô cùng… Một thời gian sau, tôi chỉ còn chơi đàn ở nhà, không đến trường dạy nữa…
Loan đến thăm tôi. Bước vào nhà cô ấy cứ khen mãi:
– Ôi nhà sang trọng và đẹp thật, ở lại đây hoài vẫn không thấy chán!
Loan hỏi thăm về công việc của tôi:
– Sao cả tháng nay mình không thấy Hồng đi dạy nữa?
– Ừ dạo này anh Tuấn không được khỏe cho lắm nên Hồng muốn xin nghỉ một thời gian để lo cho anh ấy.
Loan trố mắt nhìn tôi, hỏi tiếp:
– Ủa chồng Hồng bị bệnh gì vậy?
Tôi ngập ngừng trước câu hỏi của Loan. Rồi đánh trống lảng sang chuyện khác, hỏi thăm chị, em trong trại mồ côi… Rồi đến chuyện chồng con của Loan. Loan kể tôi nghe đủ thứ, khoe với tôi về chuyện vợ chồng của mình… Mỗi ngày ít nhất một lần, chẳng thấm vào đâu. Sẵn chuyện, Loan quay sang hỏi tôi về việc ân ái với chồng, tôi như bị một gáo nước lạnh tạt vào mặt. Không muốn cho bạn mình biết chuyện. Nhìn Loan sắc mặt hồng hào, tươi trẻ hơn trước đây, như bông hoa nở rộ, tràn đầy sinh lực, tôi cuối mặt, giấu nỗi lòng.
– Hồng thì cũng thường thôi, vì sợ kiệt sức lắm… hihi… – Nói đến đó hai đứa cùng bật cười.
Tuấn lúc đó vừa về thấy hai người vui vẻ, anh muốn mời Loan ở lại ăn
cơm chiều với gia đình, nhưng Loan từ chối và hẹn dịp khác, hai vợ chồng tôi đưa Loan ra cửa. Anh nói với Loan:
– Khi nào rảnh nhớ qua đây chơi với Hồng nghe! À, vợ chồng anh đã chuẩn bị nhiều món quà đến thăm cô, chú… trong trại mồ côi. Ngày mai Loan có muốn đi cùng không?
– Ngày mai Loan về thăm gia đình chồng rồi.
Nói đến đó, Loan cười, nói khẽ vào tai tôi:
– Có chồng như vậy hạnh phúc quá còn gì.
Loan ra về trong tâm trạng rất vui, còn tôi càng thấy chạnh lòng hơn với những câu nói của bạn.

VN88