VN88 VN88

Đánh cá ngựa

Mời các bạn đọc truyện đánh cá ngựa truyện được cập nhật tại chuyên mục truyện ngắn hay của Truyen18.name.

Danh ca ngua truyen ngan

Đánh cá ngựa truyện ngắn

Phần 1

Tôi nằm đè lên khuỷu tay, miệng đầy cỏ và đất. Con ngựa tôi vừa chạy đã phi đi đâu đó mất. Tôi cứ thế chờ đợi. Tôi đang thở gấp gáp, đau đến tận xương tuỷ sau cú ngã. Không hề gãy xương. Chỉ là một cú ngã như mọi khi thôi. Ở hàng rào thứ 16 trong vòng đua một dặm ở Công viên Sandown. Đó là vào một ngày mưa trong tháng 11.
Tôi chậm chạp đứng lên và bắt đầu đi trở lại lên đồi. Tôi cưỡi con ngựa đó chỉ vì một người bạn tôi, Steve Millace, người thường cưỡi nó, đã đi đưa tang bố anh ta. Thật là một cái nghề ngu ngốc cho một người đàn ông đã trưởng thành, tôi nghĩ. Rồi tôi lại thấy ngạc nhiên với bản thân mình. Cưỡi ngựa là nghề duy nhất tôi biết, và nếu không yêu thích nó thì tôi đã không làm rồi – Tất nhiên là mình yêu cái nghề này rồi – tôi tự nhủ.
Có lẽ thật may mắn là bố của Steve Millace đã không chụp được bức ảnh về cú ngã vừa rồi của tôi. George Millace, một nhiếp ảnh gia tài ba của thế giới đua ngựa, bây giờ đang yên nghỉ dưới mồ. Tạm biết chiếc máy ảnh của George, chiếc máy ảnh đã luôn dõi theo những khoảng khắc tồi tệ nhất, những cánh tay chới với giơ lên trời, những khuôn mặt chạm sát đất. George đã từng là một nhà nhiếp ảnh tuyệt vời, nhưng ông không bao giờ chụp ảnh về chiến thắng của bất cứ ai. Ông chỉ chụp trong những thời khắc xấu nhất.
Nghĩ không bao giờ nhìn thấy George nữa cũng thật là lạ. George, với đôi mắt sáng sủa ánh lên vẻ thông minh, cái mũi dài, bộ râu mép, và đôi môi mỏng của ông. Khi Steve báo cho chúng tôi về cái chết của cha mình, các tay nài ngựa trong phòng cân không hề cảm thấy thương tiếc một chút nào.
Khi tôi tới cửa phòng cân, huấn luyện viên và ông chủ đã đợi sẵn.
– Anh vừa phạm lỗi phải không Philip? – Huấn luyện viên giận dữ nói.
Tôi không nói gì cả. Con ngựa đã được huấn luyện không tốt.
– Anh không bị thương chứ? – ông chủ hỏi tiếp.
Tôi lắc đầu và đi vào phòng cân. Tôi yêu đua ngựa, tôi lại tự bảo mình. Không có gì quan trọng cả ngoài chuyện thời tiết, cú ngã, thua cuộc… không có gì quan trọng hết.
Hôm sau Steve Millace đã quay về khu Công viên Sandown. Anh ta vào phòng thay đồ nửa tiếng trước vòng đua thứ nhất, tóc ướt rượt nước mưa, đôi mắt thì giận dữ.
– Có một vụ trộm ở nhà mẹ tôi hôm qua khi chúng tôi đang đưa tang cha – anh nói.
Chúng tôi ngồi theo hàng và lắng nghe anh ta một cách ngạc nhiên. Tôi nhìn quanh phòng. Các tay nài ngựa đang thay quần áo, ủng, há hốc mồm, mắt hướng về phía Steve. Một cách vô thức, tôi cầm lấy máy ảnh và chụp 2 bức ảnh. Không ai để ý. Chụp ảnh là một sở thích của tôi, và tất cả các tay nài ngựa đều quá quen với chiếc máy ảnh của tôi.
– Thật là kinh khủng. Mẹ tôi đã làm mấy cái bánh và bọn trộm đã ném chúng lên khắp các bức tường và sàn nhà. Đồ dùng thì đổ vỡ. Phòng ảnh của cha thì bị phá huỷ. Chúng đã lấy đi hết những bức ảnh của ông. Và chúng lấy mất cả chiếc áo khoác mới của mẹ nữa…
Steve đột nhiên dừng lại. Có quá nhiều việc đã xảy ra. Anh mới chỉ 23 tuổi, một con người nghiêm túc và rất có hiếu với cha mẹ. Anh có vóc người nhỏ nhắn với đôi mắt sẫm màu sáng sủa.
Tôi sẽ cưỡi con Daylight trong vòng đua lớn ngày hôm đó. Daylight là một con ngựa tốt và tôi có một cơ hội lớn để thắng cuộc. Tôi thường đua 2 vòng một ngày, và thắng không nhiều. Có lẽ khoảng 40 thắng lợi trong một mùa. Tôi cao và nặng hơn những tay nài ngựa cừ nhất – một tay nài ngựa khoẻ mạnh nhưng không cừ khôi nhất. Hôm nay, tôi hầu như chắc chắn sẽ chiến thắng và cảm thấy rất vui.
Tôi về thứ ba trong vòng đua của mình và chuẩn bị cưỡi Daylight. Người huấn luyện của Daylgiht, Harold Osborn, đang đứng chờ.
– Anh sẽ thua cuộc, Philip ạ – ông ta nói nhỏ.
Tôi mỉm cười:
– Tôi sẽ cố giành chiến thắng.
– Không, anh sẽ thua. Ông Victor đã đặt tiền vào một con ngựa khác – ông ta nói đanh thép.
Tôi nổi giận. Victor Briggs là chủ của rất nhiều con ngựa mà Harold huấn luyện. Khoảng 3 năm trước đây thì chính ông ta vẫn còn đảm nhận việc huấn luyện. Ông ta thường xuyên đến xem các vòng đua, nhưng là một người kín đáo và không bao giờ nói chuyện nhiều với tôi.
Harold Osborne đã bảo tôi rằng tôi luôn phải tuân theo lệnh của Victor Briggs. Tôi là tay nài ngựa của Harold và tôi cần có việc làm. 3 năm trước, tôi đã thua cuộc theo lệnh của Victor, nhưng tôi không thích thế và chẳng bao giờ lấy tiền vì việc đó cả.
– Tại sao anh không lấy tiền? – Harold đã từng hỏi tôi.
Tôi lắc đầu. Có thể tôi ngu ngốc, nhưng ở đâu đó, từ khi tôi còn bé, tôi đã được học là phải trung thực. Trong 3 năm tôi đã cưỡi ngựa chỉ để chiến thắng, và bây giờ vấn đề lại quay trở lại.
– Tôi không thể thua cuộc được. Daylight là con ngựa tốt nhất của vòng đua. Ông cũng biết thế mà.
– Anh phải thua – Harold nói “Và hãy im lặng.
Tôi nhìn Victor Briggs. Ông ta đang nhìn những con ngựa và giả như không nghe thấy những lời của Harold.
– Tiền đã được đặt vào một con ngựa khác. Thua cuộc hoặc về thứ hai, chứ không phải thứ nhất. Hiểu chứ? – Harold lại nói.
Tôi đã hiểu. Tôi đã 30 tuổi và đã cưỡi những con ngựa của Harold trong 7 năm qua. Nếu tôi mất việc của Harold, với tuổi của mình tôi sẽ rất khó tìm được một công việc khác.
Tôi cưỡi con Daylight từ vạch xuất phát. Giận dữ và đau khổ. Tôi muốn được chiến thắng. Daylight là một con ngựa cừ tự tin và nó rất hiếm khi gục ngã. Nó là một con ngựa tốt và tôi đã cưỡi nó rất nhiều lần. Và thắng 6 vòng đua tất cả.
Phải lừa dối con ngựa. Phải lừa dối mọi người xem. Phải lừa dối tất cả.
Tôi đã làm điều ấy ở chỗ hàng rào thứ ba, khi đang xuống đồi. Đó là một đoạn rào hiểm hóc. Quả đồi khá dốc và có rất nhiều con ngựa đã ngã ở đó.
– Xin lỗi cậu bé, nhưng đi xuống nào – tôi nghĩ.
Con ngựa có vẻ do dự khi nhảy. Có lẽ nó cảm nhận được sự tức giận của tôi. Tôi đã đá nó không đúng lúc. Tôi chồm qua vai con ngựa. Còn nó chạm sạt đất một cách nặng nề, đầu chúc xuống đất.
Tiếp đó tôi bị bay ra khỏi lưng nó. Tôi trượt theo cổ nó và ngã xuống đất ngay bãi cỏ dưới chân nó. Daylight không ngã. Nó hơi do dự, và rồi phi nước đại theo các con ngựa khác. Một lúc sau thì tiếng ồn ào và các con ngựa khuất hẳn.
Tôi ngồi trên nền đất lặng yên, cởi mũ bảo hiểm ra, và cảm thấy vô cùng đau khổ.
– Xui xẻo thôi mà – mọi người nói trong phòng cân.
Tôi cảm thấy xấu hổ, ngồi xuống và nhìn trân trân vào cái sàn nhà. Tôi tự hỏi không biết có ai lờ mờ đoán ra, nhưng hình như không ai cả.
– Vui lên đi Philip. Bao giờ cũng có những ngày khác mà – Steve Millace nói.
– Đúng vậy.
Anh ta đi khỏi phòng ra vòng đua, còn tôi thay quần áo. Sự hưng phấn đã qua.
Tôi ra xem vòng đua. Steve cưỡi ngựa đâm vào hàng rào cuối cùng và ngã xuống đất. Đó là một cú ngã đau, cú ngã có thể làm gãy xương. Steve vẫn nằm yên trong khi con ngựa của anh ta đã đứng dậy và phi nước đại đi.
Hai người giúp Steve lên xe cấp cứu. Cũng là một ngày xui xẻo đối với anh ta, tôi nghĩ. Tại sao chúng tôi lại làm cái nghề này? Tại sao chúng tôi lại không được ngồi trước bàn giấy trong một văn phòng nhỉ? Tôi quay trở lại phòng cân. Chỗ thâm tím mà Daylight đã giẫm lên tôi bắt đầu đau.
Steve bước vào. Đầu anh ta bị ngoẹo sang một bên và mặt trắng bệch.
– Cái xương cổ đó mà. Cậu có thể đưa tôi về nhà được chứ? Về nhà mẹ tôi ở gần Ascot? – anh ta nói với vẻ rụt rè như sợ rằng tôi không đồng ý. Tôi thấy vai anh ta bị thương khá nặng.
– Được chứ – tôi chụp cho anh ta một kiểu ảnh.
– Cậu sẽ làm gì với những tấm ảnh như vậy? – anh ta hỏi.
– Cất giữ chúng trong tủ thôi.
Steve nhìn vào chiếc máy ảnh Nikon – Cha tôi đã xem một số bức ảnh của cậu. Ông nói rằng một ngày nào đó cậu sẽ trở thành một nhiếp ảnh gia tài ba đó.
– Ông ta đang cười tôi mất rồi.
Bạn của mẹ tôi, Charlie, đã dạy tôi chụp ảnh. Mẹ tôi đã qua đời khi tôi mới 12 tuổi và tôi đã sống với ông trong 3 năm.
– Tôi không thể tin được rằng cha tôi đã qua đời – Steve nói khi chúng tôi ra xe.
– Cái gì đã xảy ra vậy? Có phải cậu nói rằng cha cậu đã đâm vào một cái cây không nhỉ?
– Phải. Chúng tôi nghĩ rằng ông đã ngủ quên. Có một chỗ rẽ trên đường và ông đã không rẽ. Ông cứ thế lái xe thẳng – anh ta lắc đầu “Ông đang đi trên đường về từ trường đua ở Doncaster và ông đã rẽ vào nhà một người bạn. Họ đã uống whisky. Thật là ngu ngốc!
Chúng tôi lái xe một đoạn đường dài không nói chuyện gì, anh ta thì nghĩ về những phiền muộn của anh ta, còn tôi thì cũng có những muộn phiền của mình.
– Rẽ trái ở đây nào – cuối cùng Steve cũng nói.
Đột nhiên những ánh đèn và mọi người hiện ra. Một chiếc xe cấp cứu. Một chiếc xe cảnh sát. Mọi người đang đi đi lại lại ở một trong những ngôi nhà.
– Ôi không! Đó là nhà của tôi – Steve nói.
Tôi đỗ xe ở bên ngoài.
– Chắc là mẹ tôi rồi – Steve nói, mắt mở to đầy lo lắng.
– Cứ ở đây đã – tôi nói “Tôi thử đi xem sao.
Bà Millace đang ở trong phòng khách. Tôi đã từng gặp bà: một người đàn bà đẹp, vui vẻ chừng 50 tuổi. Bây giờ trông bà thật kinh khủng. Ai đó đã đánh bà. Có những vết đứt đang chảy máu trên mặt, miệng và mũi bà. Một viên cảnh sát đang đứng cạnh bà. Thức ăn tung toé trên tường, đồ dùng đổ vỡ, báo chí ném lung tung trên sàn nhà.
Khi tôi bước vào phòng, viên cảnh sát hỏi – Anh là bác sĩ phải không?
– Không… – và tôi giải thích tôi là ai.
– Steve! Steve bị thương!
– Không nặng lắm đâu ạ! Chỉ là một cái xương cổ thôi mà – tôi nói nhanh.
Tôi đi ra ngoài và nói cho Steve mọi chuyện – Tại sao lại thế này? – anh ta lẩm bẩm một cách mệt mỏi trong khi chậm rãi bước vào cửa trước.
Viên cảnh sát cũng hỏi câu như ban nãy – Bà Millace, hãy cố trả lời đi. Chúng muốn gì?
– Chúng muốn tìm két sắt. Tôi bảo chúng rằng chúng tôi không có két sắt – Bà Millace bắt đầu khóc và nước mắt hoà vào máu trên mặt bà – Một người trong bọn chúng đã đánh tôi. Một người khác đập phá đồ đạc.
– Tôi sẽ giết chúng – Steve giận dữ nói “Chúng tôi không có két sắt nào cả.
– Bà có nhớ được điều gì về xe của chúng không?
Bà Millace lắc đầu – Lúc đó tối quá. Dù sao thì tôi cũng không biết nhiều về ô tô.
Rồi bác sĩ cũng tới.
– Đừng đi vội – Steve bảo tôi. Có một vẻ tuyệt vọng trên mặt anh ta, và cuối cùng thì tôi đã ở lại cả tối. Bà Millace đến bệnh viện còn tôi chuẩn bị bữa tối. Sau đó, tôi bắt đầu dọn dẹp phòng khách. Tôi thu dọn được rất nhiều tạp chí và báo rồi đem chúng tới một cái thùng nhỏ màu da cam.
– Tôi vứt chúng ở đây được không? – tôi hỏi Steve.
– Đó là cái thùng để cha tôi vứt những bức ảnh hỏng. Ông chẳng bao giờ đổ cái thùng đó mà chỉ để nó trong tủ lạnh thôi.
Tôi nhặt lên một cái phòng bi lớn màu đen bên trong có một mẩu nhựa dầy. Đó là một đoạn phim và một cái ảnh khác rất sẫm màu trong một chiếc phong bì.
– Tất cả những cái đó đều nằm trong cái thùng rác của cha tôi. Ông muốn ghi nhớ những sai sót tồi tệ nhất của mình. Cậu có thể vứt chúng đi – Steve nói.
Tôi để lại những cái đó vào chiếc thùng. Tại sao George lại giữ chúng nhỉ? Tôi muốn tìm ra nguyên nhân.
– Tôi căm thù những tên côn đồ đó, tại sao chúng lại làm việc nảy cơ chứ? – Steve lại nói.
Tôi nhìn Steve. Anh ta đã kiệt sức và rơm rớm nước mắt.
– Thôi nào, đi ngủ thôi – tôi đành nói.
Sáng hôm sau tôi thức dậy rất sớm, nhưng tôi không muốn ra khỏi giường. Tôi muốn lẩn tránh những vấn đề phải giải quyết. Cuộc đời tôi là do người khác quyết định. Từ rất lâu rồi tôi đã từng được sống cùng mẹ. Mẹ qua đời để lại tôi cho những người bạn nuôi nấng. Tôi học chụp ảnh vì bà để lại tôi cho bác Charlie. Tôi trở thành một tay nài ngựa vì bà để lại tôi cho một người huấn luyện ngựa. Giờ đây tôi không hề muốn dính líu gì đến chuyện của Steve. Tôi không muốn mất việc với Harold.
Tôi ra khỏi giường và nhìn vào căn phòng tối của George Millace. Các kệ giá đều trống trơn. Tên trộm đã lấy đi mọi thứ – máy móc, các hộp ảnh và phim.
Ngay sau đó tôi rời nhà Steve, mang theo cái thùng rác của George.
– Tôi có thể mang nó theo được chứ? – tôi đã hỏi Steve như vậy.
Và Steve trả lời:
– Tất nhiên. Tôi biết cậu thích chụp ảnh mà. Cha tôi cũng rất thích cái thùng cũ đó, và cậu có thể mang nó theo.
Anh ta nhìn tôi đặt cái thùng lên xe bên cạnh hai túi máy ảnh.
– Cậu chẳng bao giờ đi đâu mà quên mang theo máy ảnh phải không? Cậu thật giống cha tôi – Steve nói.
Tôi lái xe về nhà ngay để chuẩn bị cho cuộc hẹn với Harold ngày chủ nhật ấy.
3
Vào 6 giờ sáng các ngày chủ nhật tôi thường đến nhà Harold Osborne để nói chuyện về tuần vừa qua và bản luận các kế hoạch cho tuần tới.
Chủ nhật này, Harold có một vị khách. Tôi đi vào nhà ông ta từ lối đi từ chuồng ngựa và đến một phòng khách tiện nghi. Và ở đó Victor Briggs đang ngồi trên một chiếc ghế tựa.
– Ồ Philip – Harold mỉm cười nói – Tự rót cho mình một ly đi nào. Chúng ta chuẩn bị xem cuốn video về vòng đua hôm qua. Ngồi xuống đi. Anh sẵn sàng rồi chứ?
Victor mặt một bộ lễ phục đen. Ông ta bắt tay tôi mà không hề nở nụ cười.
Cuốn video bắt đầu. Chúng tôi xem con Daylight nhảy qua hàng rào thứ nhất một cách trơn tru mạnh mẽ. Rồi vòng tới chỗ rẽ và đi nhanh xuống đồi. Mọi thứ đều ổn thoả. Tiếp đó là cú ngã, người nài ngựa nhảy qua cổ con ngựa và ngã xuống dưới chân nó. Chúng tôi im lặng xem tiếp phần còn lại của vòng đua.
Harold đúng dậy tắt cuốn video. Ông ta cao khoảng 6 feet với một bộ tóc đỏ. Ông ta đã 52 tuổi nhưng trông chỉ như hơn 40. Ông ta mỉm cười – Tôi đã xem nó đến 20 lần. Không thể đoán ra sự thật được đâu.
– Không ai nghi ngờ gì cả. Mọi người đều cho đó là một sự rủi ro. Hãy nhận lời sự cám ơn của tôi, Philip – vừa nói ông vừa đưa cho tôi một chiếc phong bì dày cộm.
– Ông thật là tốt thưa ông Briggs. Nhưng không có gì thay đổi cả. Tôi không thích được trả tiền khi thua cuộc như vậy.
Victor không nói gì cả, chỉ đặt chiếc phong bì xuống.
Nhưng Harold thì nổi giận quát to “Philip! Đừng ngu ngốc như vậy. Trong cái phong bì đó có rất nhiều tiền đấy. Ông Victor là một người hào phòng. Hãy nhận nó, cảm ơn ông ấy và đừng nói gì thêm nữa.
– Tôi không thể.
– Tôi không cần quan tâm là anh không thể hay gì gì đi nữa. Anh đã thua cuộc phải không? Và thế là anh được nhận tiền!
– Không, và tôi cũng không muốn phải làm như vậy một lần nữa – Tôi chậm rãi tiếp tục.
– Anh sẽ phải thua nếu anh được lệnh như vậy – Harold nói.
Victor đứng dậy ngay lúc đó, và cả hai cùng nhìn thẳng xuống tôi. Tôi cũng bật dậy.
– Làm ơn… đừng bắt tôi phải làm như thế nữa” tôi nói bình tĩnh hết mức có thể.
Victor vẫn im lặng.
– Nghe này, nếu một con ngựa bị ốm, tất nhiên tôi sẽ cưỡi thật nhẹ nhàng. Nhưng không bao giờ có kiểu như Daylight ngày hôm qua nữa – tôi lại tiếp.
Harold lạnh lùng nói – Anh nên rời khỏi đây thì hơn Philip. Tôi sẽ nói chuyện với anh sau.
Và thế là tôi bỏ đi. Đường từ nhà Harold về nhà tôi vừa tối vừa gió, biết đâu đây lại là lần cuối tôi đi trên con đường này. 3 năm trước tôi đã thua cuộc vì Harold và Victor, nhưng giờ tôi không thể lừa dối như thế được nữa. Tôi thay đổi từ khi nào vậy? Tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng tôi không thể làm vậy.
Tôi đem cái thùng rác của George Millace từ xe vào nhà và mở nó ra đặt ở chỗ bàn trong bếp. Tại sao George lại giữ lại những thứ này? Những cái gọi là sai sót của ông ta trông không có vẻ gì là thú vị hay đặc biệt. Tôi thật thất vọng quá!
Ngay lúc đó, Jeremy Folk tới. Jeremy khoảng 25 tuổi, rất cao và gầy. Cậu ấy là một luật sư và cũng là người bạn tốt của tôi.
– Ồ, tôi xin lỗi… – anh ta nói.
Tôi cười – Cứ vào đi, không sao đâu. Tôi không bận đâu. Uống cafe chứ?
Chúng tôi đi thẳng vào trong bếp và tôi pha một ít cafe. Thấy Jeremy nhìn cái thùng rác của George Millace, tôi nói:
– Chỉ là rác rưởi bình thường thôi mà – Tôi cấm chiếc phong bì lên và lấy cái ảnh đặt lên bàn tay… và tìm thấy một cái lọ đựng đầy vàng của George.
Đằng sau cái ảnh là một phong bì khác và trong đó có một cái ảnh phụ. Tấm ảnh màu đen xám, nhưng tấm ảnh phụ thì sáng sủ và sắc nét.
– Cái gì vậy? Có quan trọng lắm không? – Jeremy hỏi.
Tôi lắc đầu “Không biết nữa, để tôi xem.
Tôi đi vào phòng ảnh ngay cạnh bếp. Jeremy theo sau. Tôi tắt đèn và rửa 4 cái ảnh. Chúng khá rõ ràng, nhưng không cái nào giống như tấm ảnh của George. Tôi đành làm lại. Lần này, tôi để tấm ảnh trong nước rửa phim lâu hơn một chút rồi nâng tờ giấy lên và được một cái y hệt như của George.

Truyện ngắn đánh cá ngựa Truyen18.name

– Người thợ chụp ảnh đã để ảnh quá lâu khi rửa ảnh. Đó là một lỗi thường gặp. Nhưng tại sao lại giữ tấm ảnh này? Tại sao không vứt chúng đi? – tôi nói.
Tôi bật đen lên và nhìn vào 4 tấm ảnh rửa lúc đầu. Ngay lập tức tôi hiểu vì sao George lại giữ lại chúng.
Đó là ảnh 2 người đàn ông đang ngồi bên ngoài một quán cafe Pháp. Trên bàn là những tách cafe và 2 người đang nói chuyện. Vậy mà 2 người đó đã từng bảo là không hề quen biết gì nhau.
Một trong 2 người đó là Elgin Yaxley. 2 năm trước ông ta là chủ của 5 con ngựa rất đắt giá. Cho đến một hôm, tất cả 5 con ngựa đều bị bắn chết trên cánh đồng. Terence O Tree, người đàn ông phía bên phải bức ảnh chính là thủ phạm. Cả 5 con ngựa đều được bảo hiểm và Elgin Yaxley đã thu được rất nhiều tiền. Terence O Tree đã phải ngồi tù 2 năm trước đây. Còn Elgin thì thu gom tiền đi sang Hong Kong.
– Yaxley từng bảo với cảnh sát rằng ông ta chưa bao giờ gặp O Tree – tôi bảo Jeremy – Cảnh sát không tìm ra bằng chứng. Nhưng George đã tìm ra. Hãy nhìn vào ngày tháng ghi trên tờ báo trong bức ảnh, gần 2 năm rồi.
George đã nhìn thấy Yaxley và O Tree ở Pháp và chụp ảnh họ. Nhưng ông không báo với cảnh sát mà giữ tấm ảnh này cho riêng mình.
Giờ thì ông đã chết, và những tên trộm rất cần lục soát nhà ông…
Thứ hai, Harold đã bảo tôi rằng tôi phải lựa chọn.
– Tôi không muốn mất anh Philip ạ – ông ta nói – Nhưng tôi cần Victor. Anh đã đua ngựa 10 năm rồi. Và anh không thể cứ đua mãi mãi được. Chỉ còn 3, 4 năm nữa thôi. Mà tôi thì lại cần những con ngựa của Victor. Tôi cần tiền của ông ta.
Tôi chăm chăm vào Harold.
– Hãy cho tôi biết sự lựa chọn của anh – ông ta tiếp.
– Thôi được.
– Tôi muốn anh ở lại.
Tôi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ – Cám ơn ông.
Thứ ba không có gì xảy ra. Thứ tư, ở trường đua Kempton, tôi nghe nói rằng Ivor den Relgan đã tham gia vào CLB Đua Ngựa, và nhà của Steve Millace đã bị thiêu rụi.
– Ivor den Relgan ư? Thật không bình thường – Tất cả các tay nài ngựa đều nói vậy.
Ivor den Relgan là một người rất giàu, nhưng không hề nổi tiếng. CLB Đua Ngựa chỉ bao gồm những người nổi tiếng và thành công, chẳng hạn như những vị quan chức trọng tài trong giới đua ngựa. Hầu hết họ đều là những người giàu có, nhưng đều hết sức nghiêm túc và có trách nhiệm. Ivor del Relgan thì khác. Ông đã muốn tham gia vào CLB Đua ngựa từ rất lâu rồi nhưng CLB luôn từ chối. Bây giờ không hiểu sao họ lại thay đổi quyết định.
Steve chờ tôi trong phòng cân – Cậu nghe được rồi chứ? – Mặt anh ta trắng bệch với vẻ hoàn toàn tuyệt vọng.
– Rồi!
– Đám cháy xảy ra hôm qua. Cả ngôi nhà đã cháy trụi.
– Mẹ cậu không ở đó chứ?
– Không, bà vẫn đang còn trong bệnh viện. Có quá nhiều việc xảy ra với bà – anh ta nói run run – Tôi phải làm gì bây giờ?
Tôi bắt đầu thay quần áo.
Anh ta vẫn tiếp tục:
– Giúp tôi với! Làm ơn đi mà!
– Được rồi – cuối cùng tôi cũng nói – Cậu có muốn tôi vào viện thăm bà cụ không?
– Ồ có chứ, cám ơn cậu lắm lắm. Cậu sẽ gọi điện cho tôi nhé!
Tôi đi ra trường đua. Con ngựa chạy rất tốt và tôi đã thắng. Con ngựa thứ hai cũng vẫn thắng và tôi tràn đầy hạnh phúc. Tôi tự nhủ rằng mình sẽ không bao giờ rời bỏ việc đua ngựa.
Bà Millace nằm một mình trong bệnh viện. Mặt bà đầy những vết thâm tím: đỏ, xám, đen và vàng.
– Steve bảo cháu đến – tôi nói – Cậu ấy không thể lái xe tới đây vì vết thương ở cổ. Cháu rất tiếc về chuyện ngôi nhà.
Bà Millace mở to mắt – George nói rằng cháu cũng hay chụp ảnh như ông ấy.
– Không được như ông ấy đâu. George lúc nào cũng cừ nhất mà – Tôi nói.
Bà Millace cố mỉm cười.
– À mà những bức ảnh của George… – tôi bắt đầu.
Nụ cười của bà biến mất – Hôm nay cảnh sát đã đến. Họ nói rằng đám cháy không phải là một tai nạn. Họ hỏi tôi liệu George có kẻ thù nào không – Bà kể.
– George có bức ảnh nào đó đáng phải đốt không?
– Không có đâu… – bà ta nói.
– Ồ có chứ, tôi nghĩ – Cháu xin lỗi nhưng cháu cũng nghĩ như cảnh sát. George phải có chuyện gì đó mà ai đấy cần phải loại bỏ. Nhưng bác đừng lo. Nó đã đi đời cùng với ngôi nhà rồi.
Bà Millace run run. – George không như thế đâu… Tôi biết George mà… George chẳng bao giờ tống tiền ai đâu.
– Bác đừng lo lắng. Mọi chuyện đã qua rồi.
Tôi trở về nhà và xem lại bức ảnh chụp Elgin Yaxley và Terence O Tree. Không ai biết tôi có những bức ảnh này. Không ai có thể đốt nhà tôi hay đánh tôi. Tôi bỏ lại cái thùng rác của George ở trên bàn bếp.
Hôm sau tôi lại cưỡi ngựa của Victor Briggs. Ivor den Relgan đang đứng bên ngoài phòng cân. Ông ta cao và khá đẹp mã, tóc dày màu xám. Ông ta đang mặc một chiếc áo khoác mềm màu nâu.
– Hãy đua và chiến thắng – Harold nói “Có một chiếc cúp bạc đặc biệt dành cho người thắng cuộc đó.
Và tôi đã thắng. Harold rất phấn khởi và Victor cũng phải mỉm cười. Chúng tôi lên nhận cúp từ tay cô Dana den Relgan. Con gái của Ivor den Relgan là một cô gái nhỏ nhắn, rất xinh đẹp có mái tóc dài và đôi mắt kiều diễm.
– Tuyệt vời lắm, ông Nore – cô nói với tôi trong khi trao cúp.
Ngài White đứng cạnh cô. Ông mỉm cười và nắm lấy tay cô. Ông White là chủ tịch CLB đua ngựa. Ông đã khoảng 55 tuổi, có mái tóc bạch kim và mắt màu xanh nhạt. Cả ông và vợ ông đều là những người nổi tiếng. Tôi thấy ngay rằng ông White rất thích cô Dana den Relgan. Phải chăng CLB Đua Ngựa chấp nhận kết nạp Ivor den Relgan bởi vì ông White yêu Dana? Bất cứ ai cũng có thể nghĩ như vậy.
Khi tôi đưa chiếc cúp cho Victor và Harold xem, một người đàn ông nhỏ nhắn, chừng 35 tuổi với mái tóc sẫm màu và đeo kính, đi tới chỗ Dana den Relgan và nói thầm vào tai cô một điều gì đó. Cô liền quay ra và cùng ông ta chậm rãi đi khỏi đó.
Khi Ivor den Relgan vừa nhìn thấy họ, nụ cười của ông chợt tắt và ông vội đuổi theo con gái. Ông nắm lấy vai người đàn ông và thô bạo đẩy ông ta ngã xuống đất.
– Đừng đến gần cô ấy – den Relgan nói.
– Người đàn ông đó là ai vậy? – tôi hỏi nhỏ Victor Briggs.
– Lance Kinship. Ông ta làm phim – Victor đáp lại.
– Tại sao lại có chuyện như vừa rồi vậy?
Victor biết vì sao nhưng mãi ông ta mới trả lời “Ma tuý. Ông ta thường đến các bữa tiệc và bán cho các cô gái trẻ ngu ngốc thứ bột trắng nguy hiểm đó.
Tôi rất không thích điều này vì mẹ tôi đã từng dùng ma tuý.
Chúng tôi thấy Lance Kinship tự đứng dậy và nói “Tôi sẽ nói chuyện với Dana khi nào tôi muốn”
– Không phải những khi có mặt tôi – Den Relgan đáp.
Lance Kinship không có vẻ gì sợ hãi – Các cô gái trẻ không phải lúc nào cũng có cha ở bên cạnh – ông nói vẻ bực tức và den Relgan lại đánh ông ta rất mạnh vào mũi.
Máu chảy từ mũi Kinship xuống miệng, má ông ta và nhỏ giọt xuống cả chiếc áo khoác.
Ông White có vẻ bối rối – Các vĩ có nghĩ là nên đưa ông ta vào phòng cấp cứu không? – Ông nhìn xung quanh và thấy tôi “À… Nore, tôi sẽ rất biết ơn nếu anh làm ơn đưa ông ta tới phòng cấp cứu”
Kinship đi theo tôi đến phòng cấp cứu. Khi chúng tôi đi ngang qua, den Relgan nói: “Nếu anh còn bén mảng đến gần Dana nữa, tôi sẽ bẻ gãy cổ anh!
Có lẽ Elgin Yaxley đã đốt nhà George Millace, tôi nghĩ. Tôi đã hỏi người huấn luyện ngựa của Yaxley về ông ta.
– Ông ấy đang sống ở Hong Kong. Sao vậy?
– Tôi chỉ xem xem có phải tuần trước tôi vừa gặp ông ấy không.
– Không đâu, anh nhìn nhầm rồi – người huấn luyện nói “Tôi vừa nhận được một lá thư gửi từ Hong Kong của Elgin ngày hôm qua, gửi vào cùng ngày tổ chức tang lễ của George Millace.
– Ông ta chia buồn cho cái chết của George chứ?
Người huấn luyện cười “Anh có điên không? Anh biết George rồi mà.
Elgin Yaxley đang ở Hong Kong. Terence O Tree vẫn còn trong tù. Có thể tôi đã lầm. Ai khác đã đốt nhà George Millace.
Tôi cố quên đi bí mật của George Millace, và tập trung vào các vòng đua. Tôi đang ở trường đua Windsor và tôi đang cưỡi một con ngựa già trong vòng đua cuối cùng của nó. Một vài con ngựa ngã trong vòng đua, còn con ngựa của tôi thì chiến thắng.
Nó hoàn toàn kiệt sức, nhưng chủ của nó – một cô gái trẻ – rất phấn khởi.
– Tôi biết là một ngày nào đó nó sẽ chiến thắng mà – cô ta nói rất hưng phấn – Tôi biết rằng nó sẽ làm được mà. Chẳng phải nó tuyệt vời lắm sao?!
– Phải, tuyệt vời – tôi đồng tình.
– Đây là mùa đua cuối cùng của nó, anh biết rồi đấy. Vòng đua cuối cùng – Và cô ta nói với con ngựa “Chúng ta đều đang già đi phải không? Chúng ta không thể tiếp tục mãi mãi được. Cái gì rồi cũng sẽ kết thúc phải không? Nhưng dù sao đi nữa hôm nay cũng thật tuyệt vời.
Tôi vào phòng cân mang theo những lời ấy: cái gì rồi cũng sẽ kết thúc, nhưng dù sao đi nữa hôm nay cũng thật tuyệt vời. 10 năm tuyệt vời rồi cũng sẽ kết thúc.
Cuộc sống đổi thay, mọi thứ đều kết thúc. Tôi không muốn từ giã trường đua. Tôi không muốn Victor Briggs bảo tôi nghỉ việc. Nhưng bản thân tôi cũng đang thay đổi.
Bên ngoài phòng cân, bỗng nhiên tôi trở nên nổi tiếng. Tôi đã chiến thắng 4 vòng trong một tuần, và có 5 người huấn luyện đã mời tôi cưỡi ngựa của họ trong tuần sau. Tôi chấp nhận, và vứt ngay khỏi đầu những ý nghĩ khó chịu.

VN88