– Không, tôi thích màu đỏ, mình thích ngắm màu xanh vì người chị của mình rất yêu màu xanh ngọc! Màu đỏ rực lữa còn màu xanh thì dịu dàng thanh khiết, có lẽ hai màu sắc nầy không thể dung hòa với nhau được.
– Hi hi hi, coi cái tướng anh kìa, true như vậy mà đã thành ông cụ non rồi đó. Nè xong chưa, trời ơi, lâu qúa đi, trễ học rồi nè!!
Mãi lo nghĩ vẫn vơ, tôi quên khuất đi mất là còn lo váép cái ruột xe đạp. Tôi từ tốn kết thúc công việc của mình trong khi cô bé phụng phịu đôi má, đôi môi trề ra vì cái tướng lẩm cẩm của tôi.
– Anh nè, cho hỏi chút, anh có biết trường Y khoa nằm ở đâu không, người ta chỉ là gần đây lắm?
Ah, cô bé học giỏi thật, học Y khoa cơ à? Lúc này tôi mới nhìn kỹ cô bé, mái tóc ngắn trẽ trung được kẹp bởi chiếc kẹp tóc nhỏ, khuôn mặt tròn vừa vặn. Có lẽ đôi môi luôn mĩm cười để lộ hàm răng đều như hạt bắp với hai má lúm đồng tiền đả làm không biết bao nhiêu chàng si mê.
– Uiii da, sao Thảo đá vào ống quyễn của tôi?
Mãi mê ngắm nhìn gương mặt Thảo thì bị Thảo đá cho một cái ngay ống quyễn.
– Anh nhìn cái gì ghê vậy? Thảo hỏi anh có biết đại học Y nằm ở đâu không, biết thì chỉ không biết thì đừng có trợn mắt thấy ghê qúa!
– Ui da, đau qúa. Thảo đi đến ngã tư thứ hai thì quẹo phãi, sẽ đến nhanh thôi gần lắm Khi vào trong đại học Y thì vừa bước qua cổng thì quẹo tay trái, đi cuối hành lang là nơi tụ họp của sinh viên mới vào trường đó.
Tôi chỉ dẩn cô bé cặn kẽ, bỗng dưng tôi phát hiện cô bé đang nhìn tôi, đôi mắt mỡ to, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ vừa tò mò vừa kỳ dị. Tôi cảm thấy thân thiết qúa, đôi mắt này, cái đôi mắt kỳ lạ này đả nằm sâu trong tiềm thức của tôi lâu lắm rồi, thế nhưng chẳng quên biết là ở đâu kia chứ?
– Nè, sao anh biết rõ trường Y khoa qúa vậy?
– Tôi vốn học ở đó mà, năm thứ ba rồi Thảo!
– Thôi chết, Thảo đi nha mãi lo nói chuyện trễ giờ rồi? .
Bóng cô bé hấp tấp bỏ đi đã khuất khõi tầm mắt của tôi, tôi bần thần. Rối loạn qúa, cô ấy tên Thảo, chiếc xe đạp màu xanh ngọc, không lẽ cô ấy cũng thích màu xanh ngọc. Tôi nhắm mắt lại, và khi đó tôi lại sống lại với hoài ức cũ, những cuộc giao hoan rã rời bên chị, hơi thở dồn dập của chị qua đôi môi hé mở rung rung mời mọc ?
– Nè, cái anh kia, xin lỗi nha, chút nữa là quên trã tiền anh, xin lỗi nha!!
Ừ nhĩ, hôm nay sao tự nhiên để người ta “quên” khôn vậy cà. Cô bé đã quay lại từ lúc nào mở chiết cặp da để trong chiếc giỏ xe đạp. Có vẽ lục lọi một hồi rồi nhìn tôi, đôi mắt như run run và sợ.