VN88 VN88

Cọ xát vào âm hạch đã ướt đẫm của chị – Truyện 18+

Thương lấy hai tay che ngực, chỉ là phãn ứng quá chậm sau tiếng kêu khẽ vì bất ngờ. Gương mặt thanh tú của Thương giơ đây ững đỏ. Vì ngượng hay vì? Thương bật đứng dậy, khẽ quay long định bỏ đi, nhưng Thương khẽ đứng lại rồi quay lại và ngồi xuống, nhìn đăm đăm như muốn đọc ý nghĩ trong đầu tôi. Thương hỏi nhỏ nhưng gằn nhẹ từng tiếng, hai mắt long lanh tò mò:

– Sao anh biết ngực Thương vun cao?

Tôi vẫn đáp trã ánh mắt Thương từ tốn:

– Nhìn ngực Thương qua làn áo thì dựa trên vị trí thì có lẽ là cao? Khi nãy tôi bung nhẹ vào ngực Thương thì thấy ngực Thương nãy một cái, nếu thắt chặt xú cheng thì không thễ nãy như vậy được? Ha ha?

Thương lần nữa sửng sờ vì tôi ? kinh nghiệm đầy mình? hay vì lý do nào đó. Tôi vẫn mĩm cười trong sự im lặng, cái nụ cười như vỉnh cữu. Tôi vẫn cười trên số phận tàn nhẫn, vẫn cười khi người ta khinh bạc một kẻ vá xe đòi làm bác sĩ tương lai. Cuối cùng thì Thương cũng xoá sự tĩnh lặng:

– Tôi ở lại vì tò mò? Từ lúc nhìn qua ngực áo tới lúc Thương nhặt viết đến khi anh sờ ngực tôi? Đôi mắt anh tuyệt đối không lộ một vẽ ham muốn? Tôi không hiểu anh kinh nghiệm về chuyện ân ái nhưvậy thì mấy năm qua, tôi không thấy anh chàng có đến một người yêu? Anh có thễ cho Thương biết nguyên nhân không? Nghe xong rồi nếu anh muốn tôi đi thì tôi sẽ đi cho anh vừa lòng?

Gương mặt giận dỗi, hai mắt ướt ướt như chực khóc làm tôi thoáng bâng khuâng giữa chiều buồn đã tắt nắng. Hoài Thương thật đáng yêu làm sao, nhưng bản thân tôi không biết có vượt được ký ức xa xăm khi ẩn khi hiện cứ ám ảnh tôi bấy lâu.

– Hoài Thương ạ? Tôi đả từng gần gũi một người, đối với tôi vẫn còn là một câu hỏi đến tận bây giờ, tôi có người yêu đó hay không? Và khi tôi mất người đó, ngoài cảm giác như đánh một cái gì đó rất lớn. Chính tôi cũng không hiểu tại sao lại chán chường những đêm hoan laic của thế nhân này sau khi mất người đó vĩnh viễn? Thương thật khã ái, xinh đẹp và gợi cảm? lại thông minh, nhưng tôi chẳng có một chút cảm giác ngay cả khi nhũ hoa của Thương rung động.

– Không ngờ bác sĩ Minh không những ăn nói táo bạo và hành động bạo dạn đến không ngờ như vậylại that tình thê thãm đến thế?

Tôi bật cười trước câu trã lời chọc ghẹo để trã thù hành động lỗ mãng khi nãy của tôi.

– Tôi hết thuốc chữa rồi Thương ạ?

Bổng mắt Thương lóng lánh vẽ kiều mỹ.

– Thật vậy sao? Thương không tin?

Cùng lúc với câu đáp, Thương đặt một tay lên đùi tôi, bàn tay thon nhõ xoa nhẹ bắp đùi trên. Bàn tay thật mềm mại quá. Bàn tay kia Thương vén tóc rồi chống cằm, đôi mắt dán chặt vào mặt tôi theo dõi từng phãn ứng. Tôi từ từ nhắm mắt lại.

VN88