VN88 VN88

Bố chồng cướng ép nàng dâu – Truyện 18+

Thấy không có tiếng trả lời nàng đẩy cửa bước vào. Ông Bảy như đã nằm sấp chờ sẵn. Như thường lệ, nàng phủi chân cho sạch cát bụi rồi nhích tới sát người ông. Nàng bắt đầu đấm bóp nhè nhẹ lên khắp lưng của ông. Ông Bảy nằm im không nói tiếng nào ra hiệu cho nàng bóp hai bả vai và cổ cho ông. Được mười phút ông bảo nàng bóp đùi rồi bóp bắp chuối cho ông. Ông bắt đầu than đau khớp khắp mình mẩy. Ông rên lên hì hì làm Mận càng ra tay bóp cho ông thoải mái. Trời ban trưa nóng bức nên phút chốc thôi thì mồ hôi Mận ra như tấm đầy cả trán và ướt cả áo. Ông Bảy lại kêu nàng dẫm chân nhè nhẹ ngay thắt lưng. Được một lát, ông than chóng mặt nhức đầu muốn nàng cạo gió. Không đợi Mận, ông tự tay cởi áo ra. Mận lấy dầu và bắt đầu cạo gió trên lưng của ông. Nàng cạo hết lưng, thì ông bảy bảo nàng cạo phía trước ngực, cạo phía trước ngực xong, ông bảo cạo hai bên đùi rồi tự động cởi quần dài để chừa lại cái quần tà lỏn, nàng cũng cạo hai đùi xong thì ông bảo nàng bóp đùi cho ông. Ông nằm ngữa dang hai đùi rộng ra cho nàng xoa bóp. Cái gì đó bên dưới lớp quần đùi từ từ trở dậy. Mận ngạc nhiên lắm, nhưng cũng chẳng nói năng gì mà tiếp tục xoa bóp. Một lát sau ông Bảy than đau bụng nhờ nàng xoa dầu hộ ngay rúng. Nàng đang xoa xoa thì bất thần ông run lên bần bật co giật chân tay, hai mắt ông chớp chớp liên hồi. Mận hoãng sợ toát mồ hôi lạnh :
– Tía, tía… tía sao vậy tía.
– Tía… lạnh… quá – Ông Bảy run run trả lời một cách khó khăn.
– Con phải làm sao đây hở, con đi lấy thuốc – Mận hốt hoãng.
– Thôi khỏi, con ôm tía đi, tía lạnh… quá. Mận không cần suy nghĩ nằm đè sấp lên mình ông Bảy, nàng hy vọng là có thể làm cho ông Bảy hết lạnh. Ông Bảy choàng hai tay ôm xiết lấy lưng của Mận, ông vẫn rên hừ hừ giật giật ra vẻ lạnh lắm.
– Ôm tía đi con, ôm tía… đi… con. Mận choàng tay ôm chặt lấy ông hầu như muốn truyền hơi nóng trong người cho ông. Nàng thấy ông Bảy giật giật một cách kỳ lạ, dường như ông nảy người lên thì phải, phía bên dưới có cái gì đó cứ đâm chỏi vaò háng của nàng. Nàng cố tình đẩy mông tránh né, nhưng hai tay của ông Bảy bất thần chụp lấy mông nàng giữ chặt không cho nhút nhích. Ông Bảy run còn dữ hơn bất giác làm cho nàng hoãng sợ, nhưng nàng sợ ông Bảy lên kinh phong chết tại chỗ thì nàng không biết phải làm sao, nên nàng ôm ghì ông sát vào mình cho giảm bớt “kinh phong”. Ông Bảy rên hừ hừ càng ngày càng rên lớn theo cơn co giật kinh phong, hai tay ông ấn mạnh hai bờ mông của Mận xuống hơn. Ông thét lên một tiếng thật to làm Mận muốn điết cả lỗ tai, một dòng nước nóng hổi thấm qua quần tà lỏn của ông lan nhanh khắp quần, Mận thấy cái gì đó giật giật phía dưới rồi nàng thấy háng của nàng nóng ấm ươn ướt. Ông Bảy nằm thừ hai mắt trợn trắng làm Mận sợ quá ngồi nhõm dậy dùng hai tay nâng đầu ông lên.
– Tía, tía có sao hông tía ? Tía như bị trúng gió rồi ! Ông Bảy lim dim đôi mắt rồi mở ra:
– Tía đỡ rồi cũng nhờ có con tía mới hết bị giật kinh phong. Con mau ra sau vườn hái một trái chanh pha một ly đá chanh cho tía để giải nhiệt. Mận lật đật đứng dậy đi hái chanh để pha cho ông, nàng cũng quên bẳn đi là quần nàng bây giờ đang loan lỗ một thứ nước ươn ướt tanh tanh.

Ngày hôm sau cũng thế, Khu sáng sớm đội nón lá ra đồng, Mận thì lo lui cui sau vườn bón phân. Không ai để ý là ông Bảy vẫn còn đang nằm trong phòng chờ cho Khu đi khỏi thì réo gọi Mận:
– Mận…Mận. Mận lật đật từ bên ngoài chạy vào:
– Ủa, tía gọi con, hôm nay tía hông có đi nhậu.
– Tía bị cảm rồi, con bỏ hết công việc đi, lo cho tía khỏi bệnh. Vẫn với phương pháp cũ, ông Bảy bắt Mận xoa bóp cho ổng từ đầu chí cuối. Rồi ông Bảy tự cởi hết đồ ra rồi nói :
– Con xoa dầu cho tía đi ! Mận ngạc nhiên vì cử chỉ tự nhiên của ông Bảy. Ông Bảy cởi hết đồ mà chẳng mắc cỡ gì hết. Nàng nhớ là má nàng có dạy con gái phải biết kín đáo mà sao ông Bảy. Nhưng nàng cũng nhủ thầm : “biết đâu tía là đàn ông đâu cần phải kín đáo với lại tía coi mình như là con thì đâu có ngại gì”. Mận thật ngây thơ đâu hiểu được lòng dạ lang sói của ông Bảy bây giờ. Nàng mặc nhiên xoa bóp khắp thân thể trần truồng của ông Bảy. Dầu cù là cộng sự ma sát làm da ông Bảy giờ này nóng ran khắp mình mẩy. Mồ hôi của Mận nhiểu lộp độp xuống ngực của ông Bảy làm ông Bảy càng thêm khó chịu. Nàng cũng chẳng để ý làm gì cái vật cứng ngắt đầy lông lá phía dưới đang từ từ giương cao như con rắn hổ mang. Ông Bảy lại than lạnh nhờ nàng xông cho ổng ra mồ hôi để giải cảm:
– Con nằm ngữa ra đi, để tía nằm lên người con rồi đắp mền lại một lát sau tía sút mồ hôi thì sẽ giải cảm. Sau đó con ra sau vườn hái vài trái trùm ruột đâm cho nhuyễn rồi mang vô cho tía. Mận “dạ” một tiếng rồi tự động nằm ngữa ra. Ông Bảy leo lên người nàng rồi nằm úp xuống, lấy mền trùm kín mít. Ổng lại dở cái chiêu “giựt kinh phong” như hôm trước ra, thân người ổng bắt đầu run lên bần bật theo cái rên khì khì trong cổ họng. Không khí bên trong mền không có lối thoát làm trở nên ngột ngát khó thở, sự nóng bức bắt đầu cũng lan rộng khắp. Mận muốn chui đầu ra khỏi mền để lấy chút xíu không khí nhưng nàng cố ráng thêm chút nữa cho tía sút mồ hôi thiệt nhiều để khỏi bệnh. Mồ hôi của ông Bảy bắt đầu tuôn trào như tắm từ cổ, nách, và nhất là ngay vùng bụng dưới nơi cọ sát nhiều nhất. Mình mẩy của Mận cũng ướt đẫm mồ hôi, nàng thấy nơi mép môi mặn mặn mới hay là mồ hôi của ông Bảy nhiểu từ cổ xuống. Một lát sau ông Bảy co giật liên hồi rên khì khì rồi sút “mồ hôi” ngay háng dữ dội, rồi nằm im mệt lã. Mận cũng nằm im chịu trận cho tới lúc ông Bảy lăn người qua một bên thở phì phò ngũ. Nàng cũng thấy lạ là sau ông Bảy ra mồ hôi phía dưới nhiều quá. Nàng vội lau khô mồ hôi khắp mình ông Bảy vì sợ ông cảm lạnh rồi kéo mền đắp cho ông Bảy ngủ trước khi bước ra khỏi phòng. Như lời ông Bảy dặn nàng lấy mấy trái trùm ruột đăm cho nhuyển rồi đem vô cho ông Bảy uống. Giờ ăn tối Mận có kể sơ cho Khu nghe về ông Bảy bị bệnh. Khu lấy làm lạ vì xưa nay ông Bảy đâu có bao giờ bị bệnh kỳ lạ như thế. Nhưng chàng cũng chẳng nói năng chi hết. Ông Bảy sợ bại lộ chuyện giã bệnh nên ngày hôm sau ông bỗng khỏe trở lại như thường. Bẳng đi được một tuần, ông Bảy như ngứa ngáy trong mình bất thình lình trở về lúc ban trưa sau khi Khu trở lại ra đồng. Mận đang gánh nước từ dưới ao lên. Nàng đi được nữa đường thì đầu óc quay cuồng, nàng thấy xung quanh đều tối tăm mù mịt. Nàng ngã quỵ xuống đất ngất xĩu, vô tình đánh văng thùng nước ra xa cả thướt. Ông Bảy trở về đúng lúc vội bóc nàng vào phòng của ông. Ông Bảy rờ trán nàng thấy nóng hừng hừng, ông đưa tay lòn vô áo để sờ lên ngực thì thấy nhiệt thể nóng ran. Ông cởi mấy cái nút áo của Mận ra. Bộ ngực trắng hồng với cái núm hồng hồng nho nhỏ là ông kích thích quá đổi. Ông cuối xuống lè lưỡi liếm quanh cái đầu vú ấy. Tay ông lần mò xuống háng của nàng xoa bóp. Mận vẫn nằm trơ như chết. Ông Bảy tiếp tục vạch cái lưng quần xuống để lộ chùm lông măng lưa thưa lúng phúng mọc quanh. Ổng đứng dậy dùng cả hai tay tuột cái quần củ mèm của Mận xuống, rồi ổng đưa bàn tay vào giữa đám lông đó sờ mó. Một cái gì đó ươn ướt rít rít chạm vào tay của ông, ông thấy lạ kê lên mũi ngửi thì thấy một mùi tanh tanh. Nhìn kỹ thì mới hay Mận đang tới chu kỳ. Ông cũng mặc kệ, kề miệng xuống hôn lên khắp mình mẫy của Mận. Mận thấy nhột nhạt nên chớp mắt tỉnh dậy. Thấy ông Bảy đứng trước mắt thì vội nhỏm đầu dậy :
– Ủa tía…?
– Con nằm xuống đi, con cũng bị cảm rồi – vừa nói ông vừa đẩy đầu nàng nằm xuống.

Mận cũng vừa phát giác là quần áo của mình cũng đã cởi ra, phản ứng tự nhiên của người con gái, nàng lấy hai tay kéo quần lên rồi lấy tay che ngực lại. Ông Bảy vội nói:
– Con bị bệnh té xĩu, tía thấy vậy bồng con vô đây mới hay là là đang bị sốt mình mẩy nóng hổi hết trơn vậy đó. Tía cởi áo con ra để lau mồ hôi cho khỏi bị trúng gió. Con bây giờ thấy đỡ chưa ?
– Dạ con đỡ rồi cám ơn tía. Cũng nhờ có tía. Con bị đau bụng quá tía ơi. Mấy hỗm rày rồi, thấy đau nhức vùng bụng và ngay thắt lưng. Con đi tắm thì thấy có máu.
– Vậy là con bị trúng gió và ăn tầm bậy gì rồi mới đau bụng. Con cởi hết đồ đi để tía khám cho. Mận chần chừ một lát rồi ngoan ngoãn cởi hết đồ ra. Ông Bảy nhìn thân hình nàng trân trân không chớp mắt. Ông nghĩ thầm: “không ngờ con nhỏ này cũng trắng dữ ta!”. Rồi ông cũng giã vỡ đưa tay sờ trán, sờ ngực, bụng :
– Đúng rồi con bị trúng gió đó. Thấy hông nóng quá trời nè
– Ổng vừa nói vừa lấy tay Mận sờ lên trán của Mận. Mận gật gù tin thiệt.
– Để tía khám coi con bị đau bụng như thế nào – Ổng nói tiếp.
Rồi ông giở chân nàng lên ra vẻ chăm chú như thầy thuốc khám từng chổ một nơi bụng dưới :
– Con bị đau bụng vì ăn trúng phải đồ dơ, để tía coi kỷ coi phải làm sao. Nguyên nhân là chổ nào. Nói xong ông vạch phía dưới chùm lông măng ra xem xét, sờ mó và chỉ chỏ :
– Con thấy không, máu ra nhiều là chứng tỏ lời tía nói là đúng. Con bị chảy máu bao lâu rồi.
– Dạ, hai ngày trước tới nay – Mận trả lời.

VN88