VN88 VN88

Bắc tống diệt vong

Nói đoạn nàng bèn thuật lại mọi chuyện xảy ra từ sau lễ đăng cơ cho Điền Thu hi vọng nàng sẽ giúp đựoc mình. Điền Thu ánh mắt buồn rầu nói:
– Điền Thu lần này không giúp gì đựoc cho tỷ tỷ rồi, Điền Thu luôn phải ở bên cạnh Hoàng Thuợng nguời luôn gọi muội khi cần bởi vậy không biết có khi nào mới đến gặp tỷ đựoc đây
– Hay là chúng ta bàn bạc ngay ở đây? – Tố Tố vốn không biết quyền biến, sinh ra đã là một đuơng kim tiểu thư lá ngọc cành vàng khi chưa biết sự đời thì đã nhập cung bởi vậy không hề có kinh nghiệm chi cả. Bình thuờng nói chuyện thì nàng tỏ ra thông minh nhưng khi dùng mưu kế thì nàng như đứa trẻ vậy lúng túng hết sức.
Điền Thu ngẫm nghĩ một hồi rồi nói :
– Chỉ sợ tỷ không đồng ý. Lần đi Hoài Nam này tỷ chỉ đi với Lý Nhũ Nuơng thôi. A Anh và Tôn Bình cũng phải ở lại. Trên đuờng tỷ tìm cách hạ độc Lý thị là xong. Hoàng Thuợng ỷ vào Lý thị không sợ tỷ bỏ trốn là do suy nghĩ rằng tỷ không biết Lý thị là nguời của Hoàng Thuợng hơn nữa lại biết thừa tỷ vốn nhân hậu không nỡ ra tay hạ độc thủ ai cả nên càng yên tâm hơn vào con bài Lý thị. Nếu Lý thị không còn nữa thì coi như tỷ có thể thoát khỏi nanh vuốt của Hoàng Thuợng rồi.
– Trời giúp tỷ khi biết đuợc tin này, thật cám ơn muội lắm, nhưng tỷ không dám giết nguời đâu. Muội xem có cách nào để cả muội cùng đi với tỷ đuợc không? Để muội lại đây tỷ sao đành lòng?
– Muội chỉ nói kế như vậy thôi chứ thực sự muội cũng không dám giết ai đâu, nếu bỏ đi đuợc cùng tỷ thì hay quá nhưng giờ thật là khó khăn. Lúc này chỉ có ông trời mới giúp đựoc chúng ta thôi. Nguời tốt trời sẽ không hại đâu. Giờ chúng ta cứ đi về đã. Khi nào biết đuợc ngày giờ Hoàng Thuợng cho xuất cung lúc đó có khi muội lại nghĩ đuợc cái gì cũng nên. Giờ mọi thứ còn mù mịt không tính gì đuợc đâu tỷ tỷ.
Tố Tố vuốt mái tóc Điền Thu nói:
– Tỷ thật may mắn khi có một nguời em gái như muội. Thôi chúng ta về ngay kẻo lại sinh chuyện nếu có gì muội tìm cách tìm tỷ ở tẩm cung nhé. Từ giờ trở đi tỷ sẽ hay ra ngoài phòng đi dạo để nếu có thấy muội sẽ dễ dàng liên lạc chứ tỷ không dám đến chỗ Hoàng Thuợng tìm muội đâu. Tỷ sợ lắm.
Điền Thu đáp:
– Tỉ cứ yên tâm nếu có dịp muôi sẽ chạy đến chỗ tỷ ngay.
Nói đoạn cả hai bịn rịn chia tay ai về chỗ của nguời nấy.

Bè lũ của Triệu Cát lúc bấy giờ có thêm Sái Kinh, kẻ này tuy có chút tà ma ngoại đạo nhưng trên chính truờng thì thực sự khôn khéo không tham gia vào bè phái đấu tranh nào cả dần dần đuợc Triệu Cát yêu quí quan chức tăng dần. Xét về ba tên Cao Cầu Đồng Quán và Sái Kinh thì Sái Kinh còn có chút thực tài không hẳn nhờ nịnh hót và tìm kiếm thú vui cho Triệu Cát mà leo lên tuy nhiên cũng là hạng sâu mọt hại dân hại nuớc.

Triệu Cát ngày hôm sau đã giữ lời chuẩn tấu cho Đồng Tố Tố và Triệu Phi đuợc phép đến phong địa tại Hà Nam. Đó là một địa phận thuộc Lư Châu cách Khai Phong về phía Đông Nam 800 dặm. Nơi đó nằm giữa con sông Hoài Thủy và con sông Truờng Giang có vùng đồng bằng rộng lớn thóc gạo sản luợng cao là vựa lúa phía Đông Nam của Trung Nguyên.

Sau vụ bị làm nhục tại Đạo Quán, Tố Tố cảm thấy nhục nhã lắm không biết giấu mặt đi đâu, tất nhiên là nàng chỉ tự xấu hổ với luơng tâm thôi. Thái Hậu gì mà lại làm tình với ba tên lưu manh không quen biết lại không dám chống cự. Nhưng nàng cũng tự an ủi rằng nhờ đó mà có đuợc nguời em kết nghĩa lanh lợi và phúc hậu là Điền Thu. Đã hai ngày trôi qua kể từ hôm đó nhưng vẫn chưa thấy Điền Thu liên lạc gì cả. Ngày nào nàng cũng đứng ngóng nhưng không có tin tức gì. Ngày mai là đi rồi vậy mà chưa có kế sách vẹn tòan gì cả lòng nàng không khỏi lo lắng. Bất giác chạy ra ngoài như tìm kiếm Điền Thu dù trời đã tối. Nàng đi đến hòn núi giả cách đó không xa thì nhìn thấy Điền Thu đang lén lút đi gần đó mừng lắm bèn gọi khẽ. Điền Thu mặt sáng bừng lên lộ nét vui vẻ chạy lại cùng nấp sau đó rồi nói:
– Mãi đến tối muội mới thoát khỏi Hoàng Thuợng. Đồng Quán vừa dâng tặng Hoàng thuợng một mỹ nữ, lòng nguời vui lắm nên kéo cô gái đó đến Đạo Quán để hành lạc, có lẽ là nguời sáng mai mới về chúng ta có thừa thời gian để bàn bạc.
Tố Tố mừng khấp khởi hỏi
– Hẳn là muội đã có kế sách rồi, đúng là trời đã giúp ta, Hoàng Thuợng mải mê vui chơi ham chuộng nữ sắc hẳn sẽ quên bẵng mọi việc. Hi vọng lần này Hoàng Thuợng sẽ vẫn làm theo thói quen. Nếu không thì…
Điền Thu đưa tay bịt miệng Tố Tố lại
– Tỷ đừng nghĩ vậy, Hoàng Thuợng đuợc mỹ nhân mới từ hôm qua nhưng vẫn bắt muội hành lạc cùng. Cô gái đó cũng đáng thuơng lắm do chưa quen với những trò chơi của hoàng thuợng nên bị mang đến Đạo Quán để trừng phạt. Bởi vậy muội mới đến đựoc đây. Hơn nữa Ứng Phụng Cục đã thành lập xong cho nên nguời sẽ đến đó ngay sau khi rời khỏi Đạo Quán. Tính Hoàng Thuợng là vậy, vốn ham chơi nên khi có niềm vui mới sẽ quên đi cả mọi việc. Huống hồ nguời đợi Ứng Phụng Cục này lâu lắm rồi. Giang Sơn dễ đổi bản tính khó dời. Tỷ đừng quá lo lắng.

Tố Tố nghe Điền Thu nói vậy hết sức vui mừng, lòng như bỏ đuợc khối đá ngàn cân cuời tuơi như hoa. Điền Thu cũng vui lây bèn nói :
– Muội đến đây là để báo tin với tỷ hơn nữa để bàn bạc chứ kế sách cụ thể thì vẫn chưa có đâu. Nhưng tỷ đừng lo, chỉ cần tỷ đi đuợc thì muội sẽ dốc hết sức.
– Muội đừng nói vậy chúng ta nếu đi thì sẽ cùng đi.
– Nhưng muội chưa biết biến thành ai bây giờ, hơn nữa tùy tùng hộ tống tỷ và An Vuơng sẽ là nguời của Hoàng Thuợng. Lý thị chỉ là con bài bí mật theo dõi từng hành động nhỏ hơn của tỷ mà thôi. Nhưng đó cũng là cái lợi của ta.
– Tức là sao Thu muội? tỷ chưa hiểu?
– Điều đó có lợi cho buớc đầu trốn thoát. Nhưng sau đó thì phải tùy cơ ứng biến. Nếu tỷ mà nhẫn tâm ra tay thì kế sách này rất vẹn toàn còn không thì chúng ta sẽ mạo hiểm một phen. Bởi vậy muội mới nói là chưa có kế sách cụ thể.
– Tỷ nói truớc tỷ không dám giết nguời đâu. – Nói xong thì ánh mắt trực khóc.
Điền Thu thấy vậy cũng hơi sợ hãi nói :
– Ai bảo tỷ giết nguời đâu, thôi đuợc rồi, Tỷ có biết từ đây đến Lư Châu hết bao nhiêu ngày không?
– Nếu mỗi ngày đi đuợc một trăm dặm thì cũng mất tám ngày đó.
– Xa vậy cơ à? – Mặt Điền Thu lộ vẻ lo lâu nói tiếp :
– Không thể tìm được kế nào rời khỏi an toàn nữa rồi. Trừ phi muội không đi thôi.
– Sao lại như vậy đuợc tỷ đã nói rồi đã đi phải cùng đi chứ. – Mắt Tố Tố ánh lên vẻ giận dỗi rồi nói tiếp ngay :
– Hay muội cứ nói thử kế hoạch của muội để tỷ xem có góp đuợc ý nào hay không?
– Muội định là làm cách nào đó cho Lý thị biến mất một khoảng thời gian, nếu giết ả thì tỷ và muội đều không dám làm rồi nên muội định đánh thuốc mê cho ả ngủ vài ngày. Nhưng đi đến Lư Châu mất tới 8 ngày. Nếu cho ả ngủ mê 8 ngày thì khác nào đã giết ả. Bởi vậy kế hoạch của muội không thể thành công.
– Tỷ không hiểu?
– Nếu không có Lý thị, muội sẽ giả làm Lý thị, vì đoàn hộ tống không ai biết mặt cả ả cả muội cả. Hơn nữa khi đi ra khỏi thành muội sẽ cố gắng nói một vài câu để lính gác cửa chú ý khi Hoàng Thuợng phát hiện muội không có trong cung cũng không nghĩ muội đi cùng tỷ vì nguời luôn nghĩ rằng muội bị câm. Nhưng nếu Lý thị mà đuợc phát hiện là đang ở trong cung thì kiểu gì cũng có nguời suy đoán ra được và khi đó cả muội và tỷ đều thê thảm rồi.
– Đúng là chỉ có cách đó thì muội và tỷ mới cùng ra khỏi thành đựoc. Sau đó đến Lư Châu cơ hôi thoát khỏi sự bám sát của đoàn tùy tùng sẽ cao lên nhiều.
Nói đến đó cả hai cùng im lặng suy nghĩ.

VN88