VN88 VN88

Bắc tống diệt vong

Đồng Quán không thể ngờ lần giao hợp vừa rồi với Bội Nghi lại là lần cuối cùng trong đời hắn. Vì từ nay trở đi hắn sẽ trở thành một thái giám. Triệu Cát buớc nhanh đến đầu giuờng rút ra một ngọn roi không nói không rằng vụt tới tấp vào Bội Nghi đang run sợ đứng đó như phát tiết nỗi giận trong lòng. Bội Nghi sợ hãi nhắm chặt mắt, tấm thân liễu yếu đào tơ của nàng thỉnh thoảng lại hằn lên vết roi mà nàng không hiểu vì sao mình phải gánh chịu. Cứ mỗi lần ngọn roi chạm vào nàng, nàng lại dãy nẩy nguời, quắn mình chịu đựng, tóc tai nàng sổ tung ra trông thật thảm thuơng nhưng hết sức khiêu gợi. Làn da trắng như tuyết đó làm nổi bật những vết roi đỏ mà Triệu Cát vụt vào. Bội Nghi đau quá bật khóc như đứa trẻ, nhìn Bội Nghi khóc thú tính trong Triệu Cát càng nổi lên. Hắn tụt nhanh quần tiến lại gần nàng rồi từ phía sau đút vội duơng vật vào bên trong âm đạo đã đuợc bôi trơn từ truớc của nàng. Bội Nghi khẽ oằn nguời đón nhận khúc thịt đó. Nàng nấc theo từng nhịp nắc của Triệu cát, nuớc mắt của nàng rơi lã chã lên ngực. Đầu vú của nàng có màu nâu hồng, hơi bóng lên bởi mồ hôi và nuớc mắt đang bị nhồi bóp bởi bàn thay cuồng loạn của Triệu Cát. Những tiến bạch bạch liên tục vang lên trong căn phòng rộng lớn. Đuợc một lúc Triệu Cát ngưng nhấp rút duơng vật ra rồi tự xóc bắt đầy tinh trùng lên lưng lên mông Bội Nghi. Những dòng tinh khí khẽ lăn chảy xuống đùi sau, bắp chân, gót chân của nàng. Triệu Cát như đã bớt phần nào cơn giận rút cây kiếm gần đó múa vài đuờng loang loáng làm Bội Nghi sợ khiếp vía. Triệu Cát cuời ha hả đút chuôi kiếm vào âm hộ nàng rồi vỗ nhẹ mông nàng nói:
– Nàng dám thông dâm với tên Đồng Quán hôm nay trẫm phạt như vậy có khi là còn quá nhẹ. Có gì đâu mà phải khóc?

Đừng ấm ức làm gì, hại thân ra!
Bội Nghi nuớc mắt đã uớt nhòe khuôn mặt nói:
– Bội Nghi bị oan mà, hắn vừa vào đã trói Bội Nghi lại, Bội Nghi không thể chống trả.
Triệu Cát nói :
– Phụ nữ thì phải biết thủ tiết, sao nàng không tự tử để giữ tiết hạnh với trẫm?
Bội Nghi vừa nấc vừa nói:
– Bội Nghi là nguời Liêu, không như phụ nữ Hán, nếu không đã tự tử truớc khi rơi vào tay nguời rồi.
Triệu Cát nói :
– Thì ra là vậy. Cũng có lý đấy chứ. Nhưng Trẫm thích làm gì, không ai cản nổi đâu, cứ biết nghe lời Trẫm sẽ không bạc đãi.
– Hoàng thuợng chỉ coi Bội Nghi là thứ đồ chơi, là ả nô lệ, bằng không sẽ không bao giờ bức ép Bội Nghi trao thân cho nguời.
– Đuợc trẫm ngự dụng là mong uớc của hàng ngàn mỹ nữ. Nàng có được diễm phúc này thì nên biết trân trọng, ha ha ha
Nói đoạn Triệu Cát bỏ đi ngay. Hắn cũng đã mệt chả muốn nói năng linh tinh gì nữa. Bội Nghi loay hoay mãi ko cởi trói đựoc, hai cổ tay đã đỏ dần vì dây thừng, sau một hồi nàng mệt quá đành treo nguời như vậy thiếp đi lúc nào ko hay.

Cũng đã nửa tháng từ ngày Tố Tố và Điền Thu rời cung. Triệu Cát đi lại trong cung và vui chơi ở Ứng Phụng Cục hoài rồi cũng cảm thấy nhớ hai nguời. Hắn tìm mãi không ra Điền Thu thì lại càng cảm thấy tức tối. Hắn tính gọi Tố Tố trở về nhưng nghĩ lại việc này nhiều khi lại khiến thiên hạ hoài nghi nên đành thôi. Hắn lại đi dạo trong hoa viên giết thời gian. Đúng lúc đó Cao Cầu chạy đến, sau khi quì xuống thi lễ hắn nói ngay:
– Muôn tâu hoàng thuợng việc Điền Thu bỏ trốn đúng là không thể tìm thấy, nếu chết thì cũng phải tìm thấy xác. Đằng này lại không hề tìm thấy gì. Thật là khó hiểu.
– Không tìm thấy xác thì tức là còn sống. Giỡn mặt trẫm như thế thì không có sự trừng phạt thích đáng, mai sau còn ai coi trẫm ra gì?
– Bởi vậy thần đã cho nguời về Giang Đông, giết toàn bộ thân thích của Điền Thu rồi. Hi vọng Hoàng Thuợng hả đuợc bớt cơn long nộ trong lòng.
– Làm tốt lắm. Dạo này không có Điền Thu và Tố Tố, trẫm cũng thấy nhớ. Chỉ có một mình Bội Nghi thì không đủ, trẫm chưa tuởng tuợng nếu đuợc cả ba nàng hầu hạ sẽ đến đuợc cảnh giới thần tiên nào đây? Cao Khanh có trò gì mới giúp trẫm giải khuây chăng?
– Cao Cầu có một chỗ mong Hoàng Thuợng đêm nay bớt chút thời gian vàng ngọc đến ngự lãm.
– Ở đâu vậy? – Triệu Cát mặt mày hớn hở ngay.
– Ở Di Huơng Viện thưa hoàng thuợng
– Kĩ viện à?
– Có thể nói là như vậy nhưng nơi đó không phải là gia đình quyền quí hay phú thuơng tài sản vạn ức lâu đời thì không thể đến đuợc đâu ạ – Cao Cầu bắt đầu xun xoe đánh vào trí tỏ mò ham huởng lạc của Triệu Cát.
– hà hà nơi đó mà Trẫm không biết thì Cao Khanh quả là đã khổ công tìm kiếm rồi.
– Khai Phong đất rộng nguời đông, có nhiều nơi cho dù có là thổ địa kinh thành cũng khó nhớ hết, thần chỉ tình cờ biết đuợc mà thôi.
– Vậy nơi đó có gì đặc biệt?
– Đặc biệt là nguời mở ra nó – Cao Cầu giả vờ chậm giọng lại
– Ai vậy ? Thần thánh phuơng nào cũng làm sao vuợt quá hoàng thân quốc thích đuợc? Những nguời đó kể như cao quí bậc nhất, họ không thể mở kĩ viện, Đại thần thì lại càng không dám rồi. Nói mau đi đừng kiểu úp mở đó nữa.
– Là một nguời họ Sài. Vệ Duơng Vuơng Sài Tông Chính.

Triệu Cát tròn xoe mắt nói:
– Là hậu duệ của hoàng thất nhà Chu?
– Bẩm đúng như vậy đó. Nếu không là nguời này e răng sẽ chả ai đứng vững đựoc giữa kinh thành mà không sợ thế lực hay điều tiếng nào cả.
– Quả là ta cũng không thể nghĩ đến nguời này. Họ Sài là Vuơng khác họ duy nhất của Đại Tống ta. Năm xưa tổ tiên của họ đã nhuờng ngôi cho Đức Thái Tổ, nên Thái Tổ cảm cái ân đó ban cho họ miễn tử kim chiếu, con cháu đời đời tập tuớc Vuơng, nếu phạm tội gì đều đuợc miễn, lại ban cả hoàng bào của Hoàng Đế cho họ để làm bảo vật gia truyền. Con cháu của họ tuy không bao giờ làm quan nhưng đời đời huởng phuớc ấm, tuớc phẩm cao vời có qua lại với các danh gia thế phiệt trong triều đình. Hèn chi hèn chi.
– Hoàng Thuợng quả là có trí nhớ hơn nguời, vì họ Sài là một họ không ai động đến đuợc lại luôn trung thành với Triều Đình nên những việc họ làm dù có thế nào đi chăng nữa mọi nguời cũng nhắm mắt bỏ qua cả.
– Thân thế của chủ nhân đã đặc biệt như vậy, hẳn Di Huong Viện phải có nhiều điều thú vị lắm phải không?
– Thưa Hoàng Thuợng, Di Huơng viện tuyển mỹ nữ khắp thiên hạ, mỹ nhân ở đó đều phải có đủ tài cầm kì thi họa mới đuợc tuyển vào hơn nữa nghệ thuật chiều đàn ông thì… – Nói đến đây cả hai đều cuời tít mắt.
Nhắc lại về thân thế họ Sài. Nguyên họ Quách truớc kia là Hoàng tộc nhà Hậu Chu thời Ngũ Đại Thập Quốc. Hậu Chu Thái Tổ là Quách Uy, ông không có con nên truyền ngôi cho nguời con nuôi là Quách Vinh (tức là Sài Vinh) bởi vậy thực tế ngay từ đời thứ hai nhà Hậu Chu đã đổi họ của Hoàng Tộc từ Quách sang Sài. Sau này Triệu Khuông Dẫn (Hoàng Đế khai quốc của nhà Tống ) làm chính biến lật độ triều đình nhà Hậu Chu bắt vua nhà Chu phải nhuờng ngôi cho mình. (Triệu Khuông Dẫn sau khi lên ngôi đã tiêu diệt 10 nuớc nhỏ xung quanh và thống nhất quốc gia về một mối). Bởi vậy việc nhuờng ngôi trên tuy là bắt buộc nhưng êm thấm không đổ máu, và để tránh những phe cánh thân nhà Chu lúc bấy giờ nổi dậy Triệu Khuông Dẫn đã ban rất nhiều đặc quyền cho họ Sài như đã kể trên như một chiêu bài chính trị khôn ngoan và cũng chính bởi vì thế con cháu nhà Hậu Chu đã đuợc nhiều quyền lợi vô cùng từ chính sách trên cho đến hết thời Bắc Tống (tổng cộng 167 năm).

Phía Đông thành Khai Phong là khu phố phồn hoa nhất cả nuớc thời bấy giờ. Tài tử giai nhân dập dìu phong thái ai cũng đều thoát tục. Khắp hai bên đuờng đều đăng đèn treo hoa như ngày hội tại những lầu cao thỉnh thoảng lại nghe những câu thơ bài phú văng vẳng đâu đây của những văn nhân hòa cùng những khúc nhạc nghê thuờng của một tài nữ nào đó. Không khí Khai Phong lúc nào cũng như vậy cả, phồn hoa lắm. Ngựa xe đông đúc, nhà cửa cao rộng, phủ đài chùa triền đuợc xây dựng khắp nơi vô cùng hào hoa tráng lệ. Điều này cũng vô cùng dễ hiểu vì nơi đây là nơi sinh sống của các quan lại, hoàng thân, quí tộc và con cháu của họ thành thử khắp nơi trong thiên hạ không đâu có một cuộc sống xa hoa rực rỡ như ở đây. Những nguời dân quê đến Đông Thành Khai Phong không khác chi lạc giữa chốn bồng lai tiên cảnh hẳn trong trí óc họ không bao giờ nghĩ đuợc có một nơi đẹp như thế này.

Triệu Cát và Cao Cầu ăn mặc như những công tử nhà giàu đi lại nghênh ngang giữa đuờng phố về đêm. Trên những mái nhà là hàng chục thị vệ mặc đồ đen đi theo ngầm bảo vệ Triệu Cát khi có chuyện. Triệu Cát lâu không ra ngoài như thế này cảm thấy thích thú lắm cuời nói suốt, thỉnh thoàng lại bẹo má vuốt mông bóp ngực những bóng liễu đi ngang qua, hết sức khả ố. Dọc đuờng đi hắn nhìn ngang nhìn dọc bình phẩm này nọ rất đắc ý. Duờng như một số nguời cũng nhận ra Đoan Vuơng ngày nào đang “vi hành” nhưng cố lờ đi không dám dây với hắn. Đi đến Cảnh Lăng Hồ thì cả hai cùng dừng lại đợi một một thuyền nhỏ ra đón. Triệu Cát lên tiếng hỏi:
– Hóa ra nó nằm ở giữa hồ này à?
– Hoàng Thuợng Anh Minh – Cao Cầu khúm núm trả lời.
– Hồ này ban ngày thì lắm suơng mù, hơn nữa nằm gần doanh trại của Cẩm Y Vệ hèn chi Di Huơng Viện lại ít nguời biết thế. Họ Sài này chọn chỗ cũng thật là tài.

VN88