VN88 VN88

Xin em cho anh chút tình (làm tình ở khách sạn)

Nàng đưa tay lên che miệng mỉm cười một cách thật tự nhiên, thật thà, và cũng …đầy duyên dáng! Nói qua nói lại thêm vài câu, tôi được biết thêm về nàng. Nàng sang Mỹ từ năm 75, sinh sống ăn học ở bên đây, tiếng Việt của nàng tuy vẫn còn nhớ, nhưng rất là dở. Tôi đành trò chuyện bằng 50% tiếng Mỹ, còn 50% còn lại thì xài tiếng “lai”. Lúc máy bay đã gần đến điạ điểm hạ cánh, nàng đứng dậy đi toilette. Tôi co chân lại, hơi nhún mình đứng lên, tránh chỗ cho nàng qua. Trong lúc nàng bước ra khỏi hàng ghế, tôi cảm thấy cặp mông căng tròn của nàng cạ nhẹ vô đùi tôi. Mùi hương nước hoa nhẹ nhàng bay vào trí óc của tôi.

Chiếc phi cơ từ từ đáp xuống phi trường ở thành phố “A”. Hai đứa ngồi im cho tới lúc máy bay tới cổng đậu, nàng vội vã thu góp hành lý, trao đổi business card với tôi, rồi đi mất. Tôi cũng bỏ đi làm công chuyện, tôi quên hẳn tới cái card của người đẹp đang nằm trong túi áo. Sáng hôm sau, trong lúc đang bận rộn tiếp khách hàng ở cái trung tâm triển lãm thương mại, tôi đã bất ngờ thấy lại nụ cười duyên quen thuộc từ chuyến bay hôm qua. Nàng có vẻ cũng rất ngạc nhiên khi nàng gặp lại tôi. Té ra là hai người cùng dự chung một hội nghị. Ðêm hôm đó, nàng nhận lời mời đi ăn tối. Câu chuyện giữa bàn ăn cũng khá thân thiện đấy, nhưng vẫn còn đầy khách sáo. Tôi đoán rằng nàng đã lập gia đình, nhưng tôi lại không thấy nàng đeo nhẫn cưới. Sau bữa ăn tối, chúng tôi chia tay ở hotel lobby. Tôi không còn gặp lại nàng nữa, tôi đón máy bay về một mình.

Hai tháng nữa trôi qua, tôi bất chợt nhận được cái e-mail. Nàng báo cho tôi biết nàng sẽ dự cái hội nghị ở thành phố “B”. Nàng muốn biết tôi có tính dự hay không, nếu có thì nàng sẽ hẹn gặp lại. Hai đứa trò chuyện thêm, rồi lại từ giã đi về hai nơi tổ ấm riêng biệt. Sau lần đó, tôi và nàng thành thân mật hơn, bắt đầu trao đổi vài cú điện thoại với nhau. Tôi cũng biết thêm một tí chi tiết về cuộc hôn nhân của nàng. Cho dù thế, nàng tuyệt đối không hề đi sâu vào vấn đề đó.

Thêm một tháng nữa trôi qua. Lần này, nàng hẹn gặp tôi ở thành phố “C”. Nàng đã cố ý đổi hành trình công tác của nàng để ở lại cái thành phố đó qua đêm. Sau bữa ăn tối, nàng bằng lòng ra phố thả bộ với tôi dọc bờ biển. Làn gió mát ban đêm đưa đẩy tôi và nàng lang thang ngoài bến cầu tầu, mặt nước lúc đó đen thui như mực đen. Tôi vừa nghe nàng tâm sự, vừa lắng nghe những làn sóng trắng đánh nhẹ vô bờ cát. Thật ra, lúc đó đầu óc tôi mê man một cách đen tối như mặt nước biển Thái Bình Dương. Không biết tôi có còn gặp lại nàng trong tương lai?

Ðồng hồ đã chỉ gần 10 giờ tối. Tối hôm nay, tôi không “good bye” ở hotel lobby như mọi lần. Tôi cùng bước vô thang máy với nàng, tôi còn can đảm hỏi phòng nàng ở lầu nào. Nàng tỏ vẻ như hơi bị sốc, nhưng nàng cũng đáp lời. Tôi với tay bấm nút, hai đứa đứng im không nói một lời trong lúc thang máy duy chuyển. Tôi biết nàng cũng đang thấy thật nghẹt thở như tôi đang tự cảm thấy trong lòng.

Ðính Ðong, tiếng chuông làm tôi tỉnh mộng. Tôi với tay giữ cửa cho nàng ra khỏi thang máy. Cái hành lang khách sạn chắc cũng chẳng dài chi mấy, nhưng đối với tôi, nó dài cả ngàn dặm như Vạn Lý Trường Thành. Không có một bóng mạng nào khác có mặt ở trong hàng lang ngoài tôi và nàng. Chúng tôi đi ngang qua nhiều cánh cửa đóng kín im lìm rồi mới ngừng trước một căn phòng. Nàng lúng túng mở bóp lấy cái thẻ chìa khóa ra. Nàng đút thẻ vô ổ, cái bóng đèn nhỏ trên cái ống khóa đổi từ mầu đỏ sang mầu xanh. Nàng nửa bước một chân vô trong phòng, chân kia còn vướng víu ở ngoài cửa. Nàng cúi mặt không dám nhìn thẳng vô mặt tôi, nhẹ nhàng lẩm bẩm nói không ra hơi:

– Good night.

Tôi kéo nàng vô trong lòng. Tôi hôn lên đôi môi ấm của nàng, không mạnh bạo lắm nhưng cũng chẳng nhẹ nhàng. Nàng mạnh dạn hé môi, đáp lại nụ hôn bằng một cách đầy nhiệt tính. Nàng vòng tay quanh cổ tôi, tôi tiếp tục ôm chặt lấy thân mình của nàng và hôn nàng thật lâu. Cánh chân phải của nàng tự động co lên, đầu gối của nàng cạ lên cạ xuống theo ống quần của tôi. Tôi cảm thấy hơi ấm của bắp đùi nàng

VN88