Tôi bắt em lái vượt qua mấy chiếc xe phía trước mặt và sớm sau chúng tôi lái vào một khu vắng vẻ . “You muốn gì ?”, em hỏi và liếc ngang nhìn tôi ngờ vực. “Nếu là vì chiếc xe, hoặc muốn tiền thì lấy đi và thả “Me” ra!” Sự điên cuồng trong người tôi lại thôi thúc tôi trước sự ăn nói ngang ngược của em. Tôi thoáng nhìn tôi qua kính chiếu hậu ở bên phải, cặp môi tôi nhếch lênh khinh bỉ . Tôi thoáng nghĩ, “Đ… má tao là James Bond đây! Em gặp tôi coi như hết thời”. Nhưng rồi tôi lại nhẹ nhàng thốt lên: “Em cắt ngang đầu xe tôi, em ạ! Bất lịch lắm, biết không, thật vậy đó .” Tôi có cảm giác giọng nói của tôi thật lạ, cứ như ai đó đang xúi giục tôi nói thế , mạnh dạn lắm. “Thì ra chỉ vì tôi cắt ngang đầu xe của You thôi sao ?” em trả lời ra vẻ khinh khỉnh. “You có thể bị bắt bỏ tù suốt đời vì tội hành hung đó! You dám dùng súng lục uy hiếp me sao”. Tôi giữ im lặng. Em dường như thấy sợ trước sự lạnh lùng trên khuôn mặt băng giá của tôi hay sao liền xuống nước, “À, nếu tôi cắt ngang đầu xe của You thì “Me” xin lỗi, OK ? I am sorry, được chưa? Me rất sorry! Bây giờ cho Me đi nghe. You có thể lấy chiếc xe, tiền bạc, hay bất cứ gì mà … You … muốn … và cho Me đi ” Giọng của em bỗng nhiên lí nhí, tôi biết rằng em đang sợ tôi làm điều gì khác. “Bộ xin lỗi là được hay sao,” Tôi gằn giọng như dọa nạt và cảm thấy thật hả dạ trước sự khép nép của em.
Tôi nhìn em từ đầu xuống dưới, lầm bầm: “Em thật xinh xắn trông cũng ngon cơm thật”. Vận bộ áo bó sát bằng nylons và váy ngắn cũn cỡn, em lồ lộ đưa bộ ngực no tròn trắng nõn đội qua cổ áo hình chữ “V” . Áo bó sát lộ rõ cái núm hạt đậu chìa ra phía trước. Cặp môi nhỏ mỏng, thoa son bóng, loại dài như cũ ấu, thật khêu gợi. Nhìn em tim tôi chợt thắt, không nghĩ bậy không được! Tôi quyết định thực thi ý nghĩ đó .
Tôi ra lệnh cho em “exit” vào đường Parkway và hướng về khu hồ “Lakeview” bởi vì tôi biết rằng khu đó ít người lui tới dễ bề làm việc. “You định làm gì với Me?” Em hỏi đưa cặp mắt xanh lơ với hàng mi cong vút nhìn tôi ngô nghê. Giọng nói của em ngờ ngợ điều gì đó sắp xảy ra, có phần sợ sệt làm cho tôi thấy rộn ràng trong máu. Tôi nói bằng giọng sắt đá: “Rồi em sẽ biết thôi.” Tôi lại bảo em đậu xe trong bãi đất trống đàng sau một bụi cây to lớn. “Bước ra!,” tôi ra lệnh và hâm dọa, “Nếu em nghĩ rằng có thể bỏ chạy được, thì tôi khuyên em đừng suy nghĩ viễn vong, vì tôi sẽ bắt em lại, và tôi sẽ làm em còn khốn khổ hơn bao giờ hết”.
Cả hai chúng tôi bước ra xe và tôi nắm lấy tay em kéo ra trước mũi xe . “Cởi mắt kính ra .” Tôi ban lệnh. Em nheo mắt, cặp mắt to với đôi chân mày màu nâu nhạt, và khi ánh mặt trời hắt qua, tôi có dịp để ý đôi mắt xanh lơ thật đẹp, như nước hồ thu xanh biếc. “Ngồi lên đầu xe!”, tôi yêu cầu em khi gí mũi súng tới. “Trời ơi! Nóng quá!” Em la oai oái nhảy dựng khi đưa tay sờ thử. “Tôi bảo em ngồi! thì hãy ngồi,” Tôi trợn mắt quát tháo . Em ngập ngừng từ từ ngồi xuống. “Khoan đã! …” Tôi chận lại . Lúc này tôi mới để ý là em hoàn toàn thụ động trước sự hung dữ của tôi . Có lẽ em sẽ làm bất cứ điều gì mà tôi muốn. “… Cởi quần ra!, quần xì luôn” Tôi nói, cố tình tỏ ra bình tĩnh cho em thấy sự oai hùng của tôi. Em chỉ đứng đó nhìn tôi bỡ ngỡ , dường như không tin vào chính tai mình. Tôi gí súng, quát, “Mau lên!” Em nhảy dựng hoảng sợ đá vội đôi giày cao gót, lột áo, và cúi xuống để cởi quần, luôn cả cái quần lót trắng bên trong. “Đưa đây cho tôi!” vừa nói tôi vừa đưa tay lấy và nhét nó vào túi quần. “Bây giờ! Ngồi lên xe! Kéo áo lên và ngồi lên mũi xe đó!”. “Không được,” Em nhăn nhó từ chối, “Chỗ đó nóng quá!.” . “Làm mau lên! Tôi muốn thấy đôi mông trần của em trên mũi xe đó!”. Giọng của tôi đủ đanh thép cho em khiếp sợ. Em từ từ nâng váy lên và hạ mông xuống lên mũi xe . “Trời ơi! Không được đâu! No! No! Nóng quá!,” em mếu máo van xin sự rộng lượng từ tâm của tôi, nhưng hình như không thấm vào đâu.
Tôi nhìn em bụ bẫm, nhìn em cố gắng tránh đôi mông chạm vào mũi xe nóng làm cho sự hưng phấn của tôi càng dâng cao . Không chỉ riêng gì tình dục mà còn về quyền lực chiếm hữu ở người em làm cho tôi thấy rạo rực. Bấy lâu nay tôi đã bị chèn ép từ ông chủ hảng cho tới vợ của tôi, tôi đã thấy quá đủ rồi. Và bây giờ thì khác, không ai dám lấn át tôi nữa!, tôi sẽ trả thù người, trả thù đời, trả thù sự bạc bẽo của thế gian giành cho tôi, ngay trên mình em. “Ngồi im!,” tôi ra lệnh, “và cởi áo ra .” “Xin … đừng…”, em lại năn nỉ ỉ ôi. “Câm miệng và mau lên!,” Tôi quát tháo . Em từ từ kéo cái cổ áo chữ “V” qua khỏi đầu và vội vàng chùm tay che kín lấy ngực, như thẹn thùng. “Dấu cái gì mà dấu . Đẹp khoe xấu che mà, đưa coi!”, tôi hăm he khích lệ em. Em chậm rãi dang hai tay hai bên, đưa bộ ngực trần nở nang với đôi núm còn căng mọng như trái cây vừa mới chín trên cành. “Bây giờ dang chân ra . Tôi muốn thấy l… em đẹp cỡ nào, em cưng!” . “Không được …” em năn nỉ nhắm mắt lại nhưng chẳng dám chối từ , khi họng súng tôi lại lăm lăm trong tay .
Tôi ngưỡng mộ tấm thân nẩy lửa của em và bắt em lùi xa về phía sau, ngã lưng lên kính chắn gió, cho tôi ngắm thưởng. Tôi như choáng ngợp trước vẻ đẹp trần tục của em. Mặt đất như rung chuyển với bàn chân tôi, tâm hồn tôi lâng lâng với những cảm giác xáo trộn. Em thiệt đẹp như thiên thần dưới ánh nắng chói chang. Bộ ngực em thật đẩy đà, đôi chân em vun vút.
Tôi bắt em dang hai chân, đưa mu ra phía trước. Trời ơi, l… em đẹp thế sao! Tôi chưa bao giờ thấy l… của người nước ngoài lạ mắt thế! Cụm lông vàng hoe bóng loáng, lớm chớm ở trên gò, rõ ràng là do em khéo tỉa . Cặp môi hồng khép hờ như nửa muốn mời vô. “Tôi muốn em tự sờ lấy,” tôi yêu cầu, mắt vẫn không rời khu vực mũm mĩm hình tam giác đó, “Hãy tự vọc cho tôi xem.” Em len lén nhìn tôi rồi đưa một bàn tay tới, lên trên cụm lông lún phún. “Giỏi, em sờ đi, vuốt đi em! Tôi muốn em mơn trớn lên âm hộ,” tôi thì thào và nhìn em say đắm, “tôi muốn nhìn thấy bên trong của em.” . “Tốt lắm! Bây giờ tôi muốn thấy ngón tay em biến mất trong âm hộ . Đưa nó vào đi!” Em ngoan ngoãn thả ngón tay giữa ra và từ từ đưa vào lỗ nhỏ . “Thêm nữa!”, tôi yêu cầu . “Lút cáng luôn đi em. Chơi cho thỏa dạ đi em!”. Và thế là ngón tay em đã mất hút giữa hẽm sâu hun hút, rồi em để yên ngón tay thụ động nhìn tôi len lén. Tôi lớn tiếng, “Em nghe tôi nói không, thục vô và ra . Tự chơi em đi! Nhanh lên !” Em chậm rải làm theo lời lệnh, mắc vẫn không rời khỏi họng súng đen ngòm.