Ở bên ngoài cánh cửa, Lyly không thể nào còn giữ được tự chủ, toàn thân cô gái như có một luồng điện cực mạnh làm cho các cơ thịt trong người rung lên từng chập. Dù nàng không trực tiếp được ngửa thẳng mặt lồn ra nỉlư mẹ để đón lấy những cú dộng thần sầu của người đàn ông, Lyly cũng hình dung ra được cảm giác đó cực mạnh, làm cho sức va chạm trong lồn với cái thân cương cứng của con cặc sẽ làm cho những cảm giác trong người dậy lên đến thất điên bát đảo và những cơn sóng khoái cảm ập đến một cách liên hồi. Cứ nhìn những giọt mồ hôi toát ra trên thân thể của mẹ, Lyly cũng hiểu rằng bà đang chìm ngập trong những cơn khoái cảm cực độ, hết xít xoa rồi lại rên rỉ liên hồi, hết dạng toạc lồn háng ra lại co chân múa tay như một người bị ma nhập, Lyly cũng biết rằng trong giây phút này, căn nhà của mẹ con nàng có bị sập xuống thì mẹ của nàng cũng không cần hay biết. Bà ta đang chìm ngập điên cuồng trong cơn sóng ái ân.
Cái lồn bé nhỏ của Lyly cũng bị kích động không kém, cô bé có lúc như muốn kẹp chặt hai đùi lại, có lúc lại muốn dạng ra. Cô ngồi thụp xuống bên ngoài cửa phòng ngủ của mẹ mà xao xuyến bồi hồi, mà lòng dạ ngổn ngang như người say rượu. Từng tấc da thịt non tơ trên tấm thân thân gọn ghẽ băng trinh của nàng như đang gợn lên từng cơn khát khao thèm muốn và ban nãy, khi người đàn ông vừa nhác trông thấy cô bên ngoài cửa phòng thì dường như trong khi vẫn mải miết đụ mẹ của cô, ông ta đã thật nhanh, nháy mắt lại với nàng như một dụ dỗ đồng lõa, như một câu hỏi ngầm đánh thẳng vào ước muốn thầm kín nhưng rất mãnh liệ t củ a cô:
– Em có muốn được ta đụ giống như mẹ em bây giờ không?
Lyly hoảng hốt ngồi thụp xuống như để né tránh tia nhìn đầy sức thôi miên của “ông ta”. Người đàn ông thật ra, đã nhìn thấy Lyly, với kinh nghiệm dày dạn, ông ta thừa biết trong tâm trạng ngấm ngầm của cô bé đang có những xúc cảm đang có những ước muốn mãnh liệt dâng lên. Và ông ta biết chắc sẽ có ngày, ông ta sẽ được hưởng thụ đóa hoa trinh nguyên hàm tiếu này. Nhưng bây giờ, ông ta không thể bỏ ngang cuộc chơi, không thể để cho người đàn bà này biết được giữa ông ta với cô bé đã có một mối dây liên lạc tình cờ, và ông ta đã không ngại ngùng gởi tới cho cô tia nhìn đầy ngụ ý, một hứa hẹn ngấm ngầm.
Lyly vụt đứng bật dậy chạy nhanh về phòng riêng của mình, trong lòng cô nổi lên ngổn ngang trăm mối, vừa hoang mang sợ sệt vừa như có ma lực thúc đẩy sự khát khao mãnh liệt trong cô. Ban nãy vì quá kích động, Lyly cũng đã “vô ý” tự thủ dâm mấy lần, nước trong lồn của cô vẫn còn đọng nguyên chưa khô hết, cô gục mặt nằm sấp trên gối mà nghe lòng dậy lên biết bao nhiêu là ý tưởng mông lung cả bực bội và lo âu lẫn lộn.
Không ngờ chỉ sau đó một khoảng thời gian rất ngắn, chú Phúc – tên của người đàn ông – đã dọn vào ở chung trong nhà với hai mẹ con của Lyly. Mối giao hảo giữa 3 người dần dần trở nên thân mật cởi mở. Trước khi chú Phúc chính thức dọn vào ở chung, hai mẹ con của Lyly dẫn nhau đi đến một nhà hàng Tàu nổi tiếng ăn cơm. Có lẽ, để có thể dễ dàng hơn trong việc giải thích cho Lyly biết về sự có mặt của chú Phúc trong nhà, trong bữa ăn Thoa đã nhỏ nhẹ nói với con :
– Hai mẹ con n~ình hiện giờ sống thật đơn chiếc, cả ngày mẹ bận rộn ở chỗ làm, chiều đến về nhà cũng chỉ có hai mẹ con. Việc chú Phúc dọn vào ở chung là để có sự hiện diện của người đàn ông trong nhà để phòng khi bất trắc. Con có đồng ý quyết định này của mẹ không vậy?
Lyly ngúng nguẩy trả lời mẹ:
– Mẹ đã quyết định sẵn còn hỏi con làm gì?
Thoa biết có nói thêm chỉ gây thêm sự phiền lòng cho cả hai mẹ con vì tánh tình của Lyly tuy ít nói nhưng khá ngang bướng. Sau cùng nàng kết luận:
– Có chú Phúc trong nhà, mẹ đỡ lo cho con trong những lúc mẹ bận việc chưa về nhà kịp. Vả lại chú Phúc cũng là người tử tế rất biết điều…
Ngày hôm sau thì chú Phúc dọn tới thật. Đồ đạc riêng tư của chú cũng chẳng có gì nhiều, chỉ vỏn vẹn một cái vali nhỏ.
Trong bữa cơm chiều đầu tiên trong nhà, chú Phúc tỏ ra chăm chút và chiều chuộng Lyly ra mặt, chú nói:
– Chú hy vọng từ nay chúng ta sẽ là người một nhà . Có điều gì chú có thể giúp được, Lyly cứ nói cho chú biết chú sẽ sẵn sàng…
Lyly đáp lời chú lí nhí trong miệng :
– Cám ơn…
Bữa cơm diễn ra nhanh chóng, chú với mẹ của Lyly rút nhanh vào phòng ngủ sau khi dọn dẹp qua loa.
Còn lại một mình, Lyly chẳng biết làm gì, cũng rút về trong căn phòng riêng của cô, mở máy TV lên nhưng cô không nhìn vào màn ảnh nhưng nằm gác tay lên trán nghĩ ngợi vẩn vơ.
Lyly đoán biết, bên phòng ngủ bên kia, chú Phúc và mẹ đang làm những gì. Đi ngủ thì còn quá sớm. Có thể họ đang bàn bạc chuyện gì đó không chừng. Lúc sau này thì cánh cửa phòng luôn luôn được khép lại mỗi lần có chú Phúc tới chơi, không để mở ra vô tình như trước nữa.
Từ ngày có mặt chú Phúc, mọi sinh hoạt ưong nhà có vẻ được thu ngắn lại, việc đi ngủ sớm của Thoa dã trở thành thói quen không ai cần thắc mắc. Nàng đã có nói với Lyly điều này:
– Mẹ cần thức dậy vào sáng sớm ngày mai để đi làm. Thức khuya quá, sáng dậy không nổi…
Lyly cũng hiểu được như lời mẹ nói, thức khuya thì không thể dậy sớm, càng không thể dậy sớm vào những đêm khuya đột nhiên, cô nghe thấy có những rung động nhẹ nhàng, giống như trước kia Lyly đã âm thầm trở dậy, rón rén đến nhìn lén vào trong căn phòng của mẹ để biết rằng, những lần như vậy, mẹ với chú Phúc đang làm gì.
Căn nhà đối với Lyly thường ngày đã có quá nhiều sự nhàm chán ngoài giờ học ôn bài vở trong trường. Nhưng kể từ ngày có mặt chú Phúc, thì mối quan hệ giữa hai mẹ con càng trở nên cách biệt hơn. Hai mẹ con nàng ít có dịp cùng nhau tâm sự như trước, mặc dù Thoa luôn luôn tỏ ra quan tâm săn sóc và chiều chuộng Lyly hết mực. Nàng thường nói:
– Lúc này mẹ hơi bận việc, không có thời gian nhiều để gần gũi với con như trước. Nếu có gì cần, con cứ cho mẹ biết.
Giống như mẹ nói thì để mà nói cho đỡ trống trải câu chuyện, chứ Lyly nào có nhu cầu nào cần gì ở mẹ. Ngày hai bữa cơm và tiền tiêu vặt trong trường thì mẹ đã chu cấp thừa đủ. Chỉ có việc phải lái xe đưa đón Lyly tới trường, đôi khi cũng là một trở ngại cho công chuyện làm ăn của mẹ. Cho nên, cấp sau này, khi đã trở thành “người trong nhà”, có lần mẹ đã đề nghị:
– Hay là những ngày mẹ bị bận việc, chú Phúc sẽ thay mẹ để đưa dón con cũng được chứ gì?