VN88 VN88

Truyện việt sex hay nhất truyện thể loại người lớn (PHIM)

Tôi bàng hoàng lắp bắp “Có cần thiết phải thế không?” Hồng gào lên trong nước mắt “Anh còn hỏi có cần phải thế khong ah! Ở đây tôi còn có thể ngẩng mặt lên không! Tôi có thoát khỏi sự dày vò của bản thân không!”. Tiếng khóc Hồng chợt to hơn bao giờ hết tiếng khóc của uất ức, của sự tổn thương và mất mát nó còn hơn cả những tiếng khóc trong đám tang mà tôi thi thoảng được nghe. Tôi chỉ biết trân mắt nhìn Hồng khóc, cả người tôi như hóa đá, Hồng bớt khóc hơn nhìn tôi đầy phẫn uất và rít qua kẽ răng “Tôi ước tôi có thể hận anh! Tôi ước tôi có thể cầu mong anh chết đi” rồi Hồng lại nức nở khóc “Anh có biết tại sao tôi không thể không? Đấy là vì chị tôi! Chị tôi vẫn còn yêu anh và quá yêu anh anh biết không! Anh có biết chị tôi tối ngày lao vào công việc và học hành chỉ để quên anh không! Anh có biết khi màn đêm buông xuống chị ấy ôm lấy tôi và khóc cho đến tờ mờ sáng không!” “Tôi thì sao! Tôi cũng muốn khóc muốn hơn chị tôi rất nhiều nhưng tôi phải nuốt nước mắt vào trong để an ủi chị tôi! Để nói rằng anh vẫn là 1 con người tốt chỉ là anh bồng bột thôi! Rằng anh sẽ quay trở lại với chị! Để chị dịu đi và chìm trong giấc ngủ! Còn tôi thức nốt đến sáng để những giọt nước mắt vừa chảy ngược của mình trào ra ngòai”

Nhìn tôi qua những giọt nước mắt đã cạn dần “Tôi không thể hận anh được! suốt đời này không thể! Tôi chỉ hận tôi đã quá dại dột và mù quáng! Cả đời này tôi không tha thứ cho tôi! Tôi đã làm hỏng bản thân tôi rồi làm anh thay đổi bởi sự dễ dãi và cam chịu của mình để rồi bây giờ chị tôi phải khốn khổ vì anh”, “Tôi mong anh hãy thay đổi con người anh! Quay lại với chị tôi và mang cho chị ấy điều chị ấy xứng đáng được hưởng! Đừng để nước mắt chị tôi tiếp tục lãng phí vì anh” Hồng nói câu cuối cùng rồi cất bước ra về.

Hồng về từ lâu mà tôi vẫn ngồi hóa đá, lần đầu tiên bị mắng chửi mà tôi không thấy uất ưc, giận dữ. Chợt nhận ra tôi đã gây ra quá nhiều tai họa em dịu dàng, Hồng cam chịu, tâm hồn của cả hai người con gái, hai chị em gái đã bị hủy đi dưới bàn tay tội lỗi của tôi. Thêm một người con gái nữa tiếp tục khóc vì tôi do tôi dù tôi chưa hề chết……..

HI all!
Vừa về đến nhà tôi bật máy để viết tiếp câu chuyện còn đang dang dở của mình. Như thường lệ tôi đọc không sót 1 câu comment nào để tiếp tục viết. Nhưng quả thật là tôi không hề thich những lời chưi bới mắng nhiếc nhau của các bạn một chút nào. Ai cũng có sai lầm, nếu quay đầu kịp thì khôg phải trả giá, kẻ hối hận quá muộn hoặc phải trả giá rồi mới thấy hối hận quay đầu. Tôi là loại người thứ 2 mặc dù tôi chưa biết mình đã thực sự hỗi lỗi và quay đầu hay chưa.

Tôi đọc comment nào tôi cũng muốn trả lời cả, khi kết thúc câu truyện tôi sẽ cố gắng trả lời tưn commet của các ban, ngay bây giờ đây tôi cũng không muốn viết ra những lời này vì nó làm xáo động cái tâm tư của tôi, nó khiến tôi cuốn vao việc tranh luận giữa các bạn và tôi. Thế nên tôi luôn chọn sự im lặng để viết tiếp dù đó có là những comment nói xấu, chửi vào mặt tôi tôi cũng không phản kháng.

Nhưng tôi buộc phải trả lời như này vì tôi muốn cac bạn hãy để topic này như một nơi để mọi người có thể xưng tội với nhau, để tôi có cái cảm giác bình thản tiếp tục. Hãy để những câu tranh cãi chửi bới lắng xuống, chúng ta không cần thiết phải đay nghiến nhau như này, nó làm cho tôi có cảm giác tôi chính là người khơi mào cho cuộc cãi vã này. Làm cho 1 kẻ đã gây ra quá nhiều thứ như tôi thấy sợ. Tôi hy vọng các bạn hiểu tôi.

Gui bạn smilekun: Tôi biết bạn viết những dòng này nghĩa là bạn rất bức xúc với những hành động có thể nó là “Khốn nạn” và “bỉ ổi” của tôi, tôi không trách bạn ai cũng thế không phải chỉ riêng bạn. Tôi lớn lên tuy đươc chiêu chuộng nhưng chiều chuộng trong khuôn khổ, bô tôi dạy tôi bằng roi vọt nhiều hơn bất kỳ 1 thằng trẻ con nào ở xóm thế nên tôi rất sợ bố . Những lời nói của bạn về tôi không sai nhiều lắm, chỉ có điều khi ng yêu tôi đi xa tôi không hề sợ ng yêu có vấn đề gi với ai vì ngày đấy tình dục trước hôn nhân vẫn còn là cái người ta khiếp sợ mà ng yêu tôi thì rất cương nghị và cứng rắn. Tôi chỉ buồn vì bị bỏ rơi lại và đã không kìm lòng lai được.

Tôi không trách bạn vì đã xỉ vả tôi, nhưng ban nên biết rằng nỗi đau lớn nhất không đến từ những lời xỉ vả đay nghiến, nó đến từ cái lương tâm của con người. Tôi không có lời nào muốn khuyen bảo bạn cả vì tôi không có tư cách đấy từ lâu rồi. Tôi chỉ muốn nói là tôi sẽ tiếp tục viết theo nhũng gì tôi đã gây ra, và nếu bạn hiểu tôi muốn nói gì tôi mong là bạn hãy tiếp tục theo dõi tiếp câu chuyện của tôi với một cái nhìn tiêu cực hay tích cực cũng được tôi không dám quan tâm đến. Khi câu chuyện kết thuc hoặc chưa kết thúc bạn có thể gưi riêng tin nhắn cho tôi để sỉ vả tránh dẫn đến việc đôi co giữa mọi người vì tôi cũng trân trọng những câu comment của bạn như bao người khác. Tôi hứa sẽ đọc hết những tin nhắn cua bạn cho tôi.

VN88