VN88 VN88

Truyện thầy giáo làm chuyện ấy với học sinh (18+)

Sau một thời gian ngắn, bàn tay đó rút về và thầy cảm thấy người kia nằm tổ cạnh thầy và trợt bộ phận sinh dục trơn lùi to tát vào giữa hai đùi thầy từ phía sau, chưa đâm sâu vội, mà chỉ rà nó chậm rãi dọc theo chiều dài của màng âm hộ và lên trên cái gò nhỏ nhạy cảm, và hơn nữa lên đỉnh súc giác của thầy. Cùng lúc thầy kinh dị khi biết rằng thầy đưa tay nắm lấy dương vật bằng bàn tay nhỏ nhắn để xoa nắn. Vị giáo viên có vẻ thích thú để cảm giác cái dày cộm đang lăm lăm trong tầm tay, cảm giác nó to đến nổi không khép đầu ngón tay lại được.

Vậy, tại sao, thầy lại phải thích thú hoặc thất vọng? Chắc là, thầy đã quá quen thuộc với chiều dài của nó và chu vi đường kính của chính thầy trước đây. À, đúng rồi, thầy còn không ngờ nó lại to hơn thầy nghĩ nên mới kinh ngạc với cái gì thầy đã có. Có thể sẽ đau lắm nếu thứ gì đó quá to và quá cứng lại đâm vào cái quá nhạy cảm, mềm mại mà thầy đang cảm giác lúc này. Thầy thấy hơi sợ…

Lúc này cái căng thẳng với cảm giác mới lạ của người đàn bà và cảm giác cái ghê gớm của người đàn ông đang đấu tranh trong tư tưởng của thầy: giữa khoái lạc và khó hiểu. Thầy quyết định tạm thời lãng quên đi, vì sự việc bây giờ đã đưa đẩy đến lúc không còn có thể vãn hồi.

Người kia rút dương vật về, ngưng lại mãi mãi thầy cũng không ngờ rằng lần đầu tiên thầy lại nẩy lui lại để đón nhận một cái đâm từ phía sau vào mình thầy, nông mạnh hai nếp thịt thầy ra cho tới khi chúng tạo thành vòng tròn chữ “O” bao quanh lại ống dương cụ, và nhịp nhàng lên xuống vào trong mình thầy cho tới hết chiều sâu bộ hạn hẹp của bộ phận sinh dục nữ thầy, mà có thể nói rằng, sâu hơn mức đó nữa làm cho thầy hốp hơi ngạc nhiên. Cặp mắt thầy mở to và nấc hơi, một phần hơi ngợ nhưng sung sướng nhiều hơn, một cảm giác tuyệt vời khi được xâm chiếm bởi một người đàn ông với thân đại cụ kinh khủng!
Bây giờ đến sự nội cơ va chạm, làm cho thầy tưởng chừng như hóa dại vì sướng, như chỉ muốn thét to, nhưng rồi đành đổi ý đưa bàn tay lên miệng, ngặm chặt hai hàm vào đỉnh ngón trỏ, cắn riết…
Thầy đã kềm chế lại la thét, nhưng đã không cản được tiếng “Ô!” khi người kia thúc mạnh hết sức vào trong, làm cho thầ thấy hơi buốt.
Khi kẻ kia nghe được tiếng rên đó thì ngừng lại dò xét, “Tôi làm cho em đau à? Em có muốn tôi ngừng không?”

Sự thất vọng liền bao trùm lên khuôn mặt xinh đẹp của thầy, và dưới sự ngạc nhiên của thầy (màkhông phải kẻ kia), người đó nghe một giọng nhỏ nhẹ cất lên nài nỉ, “Ồ, làm ơn đừng ngưng, đừng ngừng, cứ việc đi…”

Kẻ kia, tuy nhiên, ngừng hẳn ngừng và lấy ra, nhưng chỉ để đẩy lăn vị giáo viên xinh đẹp ngửa lưng ra giường. Đùi của thầy bỗng bật xa ra ngay khi kẻ kia tựa thế và đi sâu vào thầy, và đôi chân thầy trong vô thức giương cao cả nửa thước trên không chờ đợi. Thầy đẩy rạp bàn tay nhỏ nhắn, năm ngón dang rộng thành bốn hình chữ “V”, sâu xuống vùng nai bụng mềm mại, ngay vừa trên kinh háng, sao cho vừa đủ sờ vào của kẻ kia, đang rút ra đẩy vào bên trong màng nhầy của âm đạo. Bây giờ, mông của thầy bắt đầu lắc lư cùng lúc thót người lên cao và bắt đầu lắc đầu trái phải, kể cả nén chặt bàn tay lên mồng đóc. Xoay tròn.
Và rồi thầy thét to hơn bao giờ cả toàn thân co rúm lại khi cảm giác cơ bắp đang chuyển dần cơn sướng chạy khắp châu thân.

o O o

Vị giáo viên khả ái nằm ngửa lưng ra đó, đã không còn lạnh, với một vùng hoen ướt ở dưới, một nơi mà có thể biến cho thầy nhiều đêm mất ngủ để phục vụ sinh lý cho đàn ông sau này, nhưng lúc này cái điểm ướt đó thầy không màng tới, cặp mắt nhắm hờ, thầy nằm nghỉ mệt với làn da bóng láng trơn mịn vì mồ hôi rịn ra. Không cần hỏi thì cũng biết thầy đã thỏa mãn lắm rồi! Dã dượi hơn bao giờ hết.

Thật trớ trêu là giây phút huy hoàng đó có lẽ chợt tắt khi mà thầy chợt nhớ về thực chất của thầy là ai và những chuyện sau này thầy phải đương đâu. Ý nghĩ thầm kín lại vụt qua trong óc thầy: “chỉ có thêm 1003 lần nữa thôi với cùng số người đàn ông khác nhau như thế!” và thầy bắt đầu hơi mếu, khi mà cơn dục tình đã trôi qua chỉ còn lại trong thầy một cái tương lai phủ phàng, không kể cả khi nghĩ tới cái cơ hội mang thai nữa. Ồ, làm sao tưởng được lúc này khi trái tim phụ nữ của thầy chợt đông lại nếu biết rằng thầy có thể bị thụ thai rồi! Chỉ tội cho thầy còn chưa biết là chu kỳ rụng trứng của thầy đã tới chưa! Thầy không thể để cơ hội như thế xảy ra nữa, và lần sau chắc sẽ cẩn thận chú đáo hơn.

***

Nước mắt của thầy, đương nhiên là vô nghĩa, cho vị giáo viên Covingtion kính mến, dù bị nhốt trong một thân thể kiều diễm và bị điều khiển bởi một cô nữ sinh 20 tuổi, và dù mất hết tất cả trí thông minh đi nữa, thì vẫn có tâm hôn của người đàn ông ở bên trong, không bao giờ được hoàn toàn che phủ, gần như để chịu đựng những cú thúc mạnh xuống mặt đất (ít nhất là thêm 1003 lần nữa), của sự giao hợp với kẻ kia chỉ được tính một lần. Không cần biết rằng thầy đã bị biến thành người con gái dốt nát: thầy có thể không bao giờ quên những gì đã trải qua và sẽ nhắc nhỡ điều đó nhiều lần trong những ngày sắp tới, đặc biệt là sau mỗi sự ràng buộc được thi hành.
Và đó là cái nghệ thuật của sự trừng phạt: vị giáo viên sẽ hoàn toàn bị nhốt trong cơ thể của đàn bà và không thể cưỡng cầu duy chỉ để chấp hành và thỏa mãn, và giữa thời điểm sung sướng đó còn có những cái không hay cho lắm, những cái bất tiện (mà thầy sẽ được trong vòng năm ngày, khi mà phải chịu đựng tình huống bất thường của tâm sinh lý, khi mà triệu chứng hành kinh đau bụng lại kéo đến), cái quan trọng nhất của tâm linh thầy vẫn là đàn ông, vì thế sớm sau thì thầy sẽ nhớ cái “đàn ông” đó hơn cả cái đàn bà phải chịu sự hành hạ sinh lý để thỏa mãn cho mọi người. Hoặc có khi thầy lại phải mang bầu mãi mãi biến thành Deborah.

Sự căng thẳng giữa cái mới cái thỏa mãn tuyệt vời không thể tả và mặt trái của nó là sự chịu đựng đớn đau của tinh thần sẽ thường xuyên đưa thầy vào con đường đau khổ cũng như lúc này đã mang cho thầy hai hàng khổ lệ, chỉ vì đã là một người thụ động cho sự thỏa mãn dục vọng của đàn ông, mặc dù cái thân thể đàn bà của ông lại cứ thúc dục ông hãy yêu thích nó đi. Và, càng tệ hơn, không cần biết rằng thầy bị hạ thấp nhân phẩm và bị trêu ghẹo bởi bọn đàn ông dâm đễu, thầy sẽ sớm phát hiện rằng, lần tới đây thầy sẽ còn tệ hơn nhiều.

“Tới giờ phải dậy và đi rồi, thầy, ” người đó nói, “đã hơn 11 giờ đêm và những người đẹp chắc cũng không còn đi ra đường một mình trong đêm vắng nữa. Theo tự nhiên, tôi không thể bị trông thấy khi đưa em trở về phòng trọ. Tôi thấy rằng thầy chỉ đưa tôi có ít tiền và tôi cũng chỉ đưa thầy ngần đó, thế là thầy không thể đi taxi thầy sẽ phải tự đi bộ về nhà và nhớ… cẩn thận.”
“Vậy hãy nhặt quần áo lên đừng quên, áo quần của thầy và giày để ở phòng khách, và thầy sẽ tìm thấy quần lót ở góc phòng bên kia, ” người đó ra điệu bộ với lưng bàn tay hướng tới thầy, “Và thầy nên tự lau chùi cho sạch sẻ hơn nếu không thì thầy phải mang thân thể hôi hám trở về nhà. Được rồi, trễ lắm, và tôi cần phải giải quyết luôn phần tôi. Lẹ lên, thầy yêu mến!”
Vị giáo viên xinh đẹp khốn khổ lại từ từ ngồi lên giường và quấn mền vòng quanh thân thể bó sát. Vói một tay nắm lấy tấm ra trải giường quấn ngang ngực, thầy ngước cằm cao lên không trung như một người đàn bà đang làm dáng, và liếc nhìn qua sống mũi vào kẻ kia.
“Ngươi nói ý gì, rời khỏi đây?” thầy nói lớn với vẻ chống đối. Tôi đang sống ở đây mà!”
Người kia đáp ra vẻ chế giễu:
“Sai nữa rồi thầy! Tôi mới sống ở đây. Thầy sống ở trong phòng trọ số 1127, mà thầy đang ở chung với một cô gái tên là Tae Woon Kim người gốc Đại hàn và một cô gái khác từ Malawi tên là Celeste. Chìa khóa phòng ở trong bóp của thầy đó. Đây, tôi đã mang nó đến cho thầy, ” thầy ta nói, khi đưa cho thầy cái bóp da xanh đậm nhỏ.
Thầy Covington nhận lấy bóp chỉ để lục lạo những thứ linh tinh trong đó. Thầy cần cả hai tay mới mở được bóp, nhưng khi thầy nghiêng qua, mái tóc vàng mật phủ qua trước mặt và thầy không thể thấy được, thế bằng một tay thầy vuốt ngược tóc qua và cùng động tác nâng cánh tay nhẹ nhàng lên thật yểu điệu, làm cho tấm ra giường rơi xuống, đưa bộ vú nẩy nở của thầy ra. Thẹn thùa thêm một lần nữa, thầy làm rớt bóp. Thầy vội vã đưa hai tay xuống thì mới kéo tấm ra lên quấn ngang lại, và cũng vì làm rớt thế mà mới khám phá ra bộ ngực thầy có nét đẹp đẽ như vậy. Thế là thầy đã học được một bài học quan trọng: vú không chỉ dành riêng cho nuôi nấng em bé mà còn nhiều chuyện khác.

Như kẻ kia đã từng nói, thầy là người học mau mắn.
Cả hai cuối cùng cũng thảnh thơi, thầy lại nhặt lên cái bóp, bấm nút mở ra và bắt đầu thích thú mở vội xem cái gì có ở bên trong, kéo ra hết món này tới món kia và đưa lên mặt ngắm nhìn kỹ lưỡng một thỏi son môi, một cây lược nhỏ, một cái máy tính, một sấp áo mưa, một cái chai chùi bóng móng tay, một cái chìa khóa cửa phòng số 1127. Rồi bàn tay thầy lại móc ra nhiều thứ băng lót cho đàn bà được gói khéo léo trong bọc nylon: thầy ngắm nhìn với vẻ thắc mắc, há to cái miệng xinh ra và định hỏi kẻ kia là những cái này dùng làm gì, nhưng kẻ kia đã xen vào để trả lời câu hỏi đó:
“Chúng là băng vệ sinh đó thầy, loại này giành cho phụ nữ ngày nay. Bỏ trở vào đi tuần sau thì thầy mới cần.”
“À, sẵn đây, thầy sẽ phát hiện rằng Debbi van Arsdale gặp trở ngại mỗi khi đếm số quá hơn 10 (bất cứ gì mà nhiều hơn 10 ngón tay của nàng) cho nên thầy phải nghỉ vài ngày để cho chắc chắn hơn khỏi phải dính bầu: nó có thể là ngày mai hoặc hai tuần nữa tính từ bây giờ, tôi không còn nhớ nữa. Nói chung, nó có thể đến bất cứ lúc nào trong tháng; nếu thầy không thể hiểu công dụng những cái băng vệ sinh này khi thầy cần chúng, thì bạn cùng phòng trọ với thầy sẽ vui lòng để chỉ bảo cho thầy, tôi tin là thế.”

Thầy bị chết điếng với ý nghĩ là thầy sẽ bắt đầu hành kinh sớm trong tương lai; tay chân rụng rợi, thầy làm rớt mấy cái băng vệ sinh vào trong bóp cứ như chúng làm phỏng tay thầy, và tiếp tục tìm kiếm món khác trong bóp trong lúc kẻ kia vẫn tiếp tục:
“À, bằng lái xe của thầy để bên ngăn ngoài, nhưng dĩ nhiên, thầy không có xe. Thầy biết đó, thầy không có thứ gì cả ngoài sắc đẹp ở trên người. À, thầy tìm ra cuốn sổ ký check hả, để coi.”
Thầy đã mở nó ra và tìm cách hiểu biết với khuôn mặt ngu ngơ như là thầy chưa bao giờ tìm thấy một dọc những con số dài ngoằn thế kia.

“5 con số ghi trên đó là không đúng, đừng có mừng vội… không phải 100 ngàn đâu”
Thật ra, thầy không có mừng gì cả, kể cả không hiểu mục đích của cùi check này dùng làm gì. Ngoài ra, vấn đề tiền bạc hầu như đã bốc hơi ở trong bộ óc trống rỗng của thầy rồi, số tiền mà thầy dành dụm trước kia coi như bây giờ thầy không hề nghĩ tới nữa.

Kẻ kia lại tiếp tục:
“Sau khi thầy đi ra ngoài ăn trưa, tôi sẽ lấy chuyển hết tiền của thầy qua ngân hàng của tôi. Và tiền còn lại trong nhà băng của thầy sẽ là $300, có lẽ còn ít hơn: Tôi có thể viết cho vài chi phiếu và bỏ trống số tiền. Tôi hy vọng rằng thầy biết cách cân bằng chi phiếu nếu không thì sẽ bị phạt. Thầy có thể gọi nhà băng buổi sáng để xem còn lại bao nhiêu. Tôi khuyên thầy: đó là tất cả số tiền thầy có ngoài vài bộ quần áo và đồ trang điểm…”

VN88