Đình thanh tra đã gần một tiếng qua chăm chú lắng nghe, trong đầu mường tượng ra cái cảnh cưỡng hiếp man dại ấy, cái đã ám ảnh, dằn vặt anh suốt chục ngày qua, bất ngờ trước thái độ ấp úng của nạn nhân, anh hỏi:
– Có gì thì em cứ hỏi đi, đừng ngại!
Như được mở lòng, một nụ cười ngượng nghịu xuất hiện trên gương mặt man dại của Thùy. Nụ cười đầu tiên.
– Em…em…em muốn hỏi… hỏi là đàn ông…đàn ông khi xuất tinh có nhiều không anh ?
Đình bật cười:
– À cái này, cái này cũng tuỳ theo số lượng tinh dịch của mỗi người nhiều hay ít thôi em à, nhưng tối thiểu phải là trên 10 ml, tức là gần như một bãi nước miếng em nhổ ra ấy mà. Ý em là…
– Dạ, em cảm thấy tinh trùng khi xuất ra trong miệng em là rất nhiều, y như anh uống một hớp nước nhưng anh không nuốt được mà nó cứ ứ ù ứ vậy, vừa mệt vừa khó thở. Lúc đó em đã đuối sức lắm rồi nhưng vẫn cố gắng phun đống sền sệt đó ra nhưng hắn đã bóp mạnh miệng em lại bắt em phải nuốt thứ ghê tởm kia. Cuối cùng em gần như tắt thở, phải hớp hết đống tinh dịch kia. Ghê quá anh ơi, nó ứ ngay cổ họng em một hồi rồi mới chịu trôi xuống. Nó tanh tởm lắm anh a. Lúc đó em ngất đi, không còn biết gì nữa. Đang mê man thì em thấy nhói đau và thốn ở chổ kín, mở mắt ra thì thấy hắn đang nắc lia lịa. Lồn em rất rát, một cảm giác đau đớn mà em chưa bao giờ trải qua. Vừa cảm thấy đau rát thì em lại ngất đi. Trong cơn mê, em biết hắn tiếp tục hành hạ em. Em không ngất hẳn mà cứ nửa mê nửa tỉnh nên rất đau đớn, rồi đến một lúc hắn bất ngờ để cặc lên mặt em, giật giật mấy phát, em hết hồn thấy tinh bắn ra ào ào, vội quay đầu tránh nhưng đã trễ. Từng bợn tinh dính trên mặt, trên cổ em. Có một tý bắn vào mắt nữa. Em nhắm mắt nhắm mũi nhưng hắn vẫn cố đút cặc vào miệng em để thải ra hết những giọt còn sót lại. Em gắng gượng phải nuốt hết. Gớm lắm anh ạ! Vậy là đời trinh nữ của em tàn rồi. Anh …anh phải bắt…bắt hắn đền tội, anh thề đi !
Đình bối rối : Ơ thì… anh thề mà!
Đêm đó, anh không ngủ được ! Tên cuồng dâm đã biến thành một nỗi ám ảnh khong có gì so sánh được. Nhất định anh phải tóm cổ hắn, trước khi có thêm những nạn nhân mới. Và quả nhiên, hắn lại ra tay ! Một cách bạo tàn. Vào nửa tháng sau ! Nạn nhân là một nũ cảnh sát ! Đó là một đêm thứ bảy…
Thiếu uý CS Phương Anh được lệnh bảo vệ Christina, một nhân chứng đã trông thấy tên hiếp dâm, do đó nàng cần được an toàn. Đêm ấy, đang tuần tra trong căn nhà lạnh lẽo và hoang vắng thì cô phát hiện ra một sợi dây thừng và chạy đến. Bất thình lình một bàn tay thò ra tóm lấy chân cô làm cô ngã qụy. Bóng đen nhào tới, cô nhanh chân đạp hắn văng ra. Cô rút súng nhung hắn đá bay cây súng đi và bỏ chạy lên cầu thang. Cô lượm lấy cây súng và lao theo nhưng máy bộ đàm liên lạc về sở chỉ huy đẵ rớt mất khi nào. Bây giờ chỉ còn cô với hắn. Dù biết nguy hiểm nhung cô vẫn quyết truy đuổi tên can phạm. Khi chạy lên phòng ngủ của Christina ở tầng hai thì cô thấy nàng đang bị trói gô lại, miệng bị nhét giẻ. Tên tội phạm bịt mặt đứng đàng sau, tay lăm lăm con dao sắc nhọn. Một tay hắn siết ngang ngực cô gái nước ngoài, bàn tay bóp mạnh bầu vú căng tròn, tay kia kề con dao lên cổ cô gái, mặt cô ta không còn giọt máu. Hắn mặc bộ đồ đen, tay đeo găng đen, mặt nạ cũng màu đen. Phương Anh thầm nghĩ đây chắc chắn làø tên tội phạm hiếp dâm đang bị truy lùng bấy lâu nay, nhưng bây giờ chỉ còn cô với hắn trong một tình cảnh hết sức lâm nguy. Đột nhiên, hắn nói, giọng lannh lùng: