VN88 VN88

Truyện Share Phòng Share Tình – Truyện 18+

Lúc thầy Phú Sĩ chưa bị tai nạn, người còn khỏe mạnh, mà nếu Ngọc muốn bỏ thầy cũng không phải là khó Ngặt nỗi, nay thầy đang bị bệnh nặng, nếu thẳng thừng đem chuyện luật pháp ra áp dụng thì ác đức quá. Bên Mỹ này, đàn bà ưu tiên hơn đàn ông về mọi mặt, kể cả chuyện ly di. Ba mươi giây là coi như xong rồi. Nhưng dù sao cũng còn chút máu Đông phương trong người, làm như vậy người đời sẽ nguyền rủa cũng khố nhục lấm. Hơn nữa, Trần Lượm cũng là một tên tuồi đang lên. Tránh được tiếng nào hay tiếng nấy. Anh ta khuyên Ngọc nên từ từ, chờ khi sức khỏe thầy Phú Sĩ khá trở lại, hẳp đứt dây hò. Để cho Ngọc an tâm, Trần Lượm mang luật ly di một chìêu ra thuyết nàng:
– Ở Cali này dễ lắm, ngưởi vợ vì một lý do nào đó, cũng có quỳên xin ly di chồng. luật pháp bảo vệ đìêu này tối đa, đó cung là một trong những tự do mà nước
Mỹ hãnh diện vì nó…

Ba tuần sau tai nạn đụng xe, thầy Phú Sĩ được xuất viện. Thầy đi khập khễnh trong sựcốgắng thảm thương. Thầy trở thành một kẻ tật nguỳên. Đau đớn này khiến thầy Phú Sĩ mất cả tinh thần, người xanh xao gầy gò. Niềm đau đớn đè nậng thêm, khi thầy phát giác ra mình đã hư bộ thận vì tai nạn xe hơi. ÔngTrời thiệt cay nghiệt.

Tuổi thầy chỉ mới hơn bốn mươi mà trở thành… liệt lão. Thầy nghĩ tới chuyện tự tử cho rồi! Nhờ bạn bè khuyên giải, nên thầy cũng an ủi đôi chút, nên ý đinh tự tử dần dần đi xa khỏi thầy.

Ngọc tự nhiên mắc cáỉ của nợ không đâu. Suốt ngày nàng cau có khó chiu. Thường, nàng để thầy ở nhà một mình, sau giờ bán hàng, nàng bỏ đi rong chơi với Trần Lượm.

Trần Lượm tuy nhỏ hơn Ngọc một tuổi, nhưng đường ăn chơi của anh ta đã dầy dặn hơn nhiều. Cái nghề “phụ tá luật sư” tương đối thời đại này rất dễ kiếm tìên. Trung bình.một năm, Trần Lượm “bợ” hơn trăm ngàn. Nếu chia ra cho mười hal tháng thì số tìên lợi tức hàng năm của Lượm thiệt là quá lớn, còn so với công suất làm việc thì cái nghề này cũng khỏe lắm. Cái nghề trung gian, dùng nước bọt đêm tiền.

Bù lại, Trần Lượm là một thanh niên rất tự tin, bởi anh ta vào đời thành công quá dễ. Từ chỗ đó, nhìn mặt nổi, người ta nghĩ Trần Lượm phải dư giả lắm. Thực chất, làm được đồng nào, Trần Lượm cũng đem đi nướng hết, nướng ở chỗ nhỏ xíu nơi mấyvũ trường. Đêm cuối tuần nào Trần Lượm cũng đi với đào nhí, trác táng hết cỡ thợ mộc. Trong đám đào Trần Lượm, có một em ca sĩ mới lên. Em này xài tìên như nước. Mới đây em tỉ tê với “ngài phụ tá luật sư’ chạy tìên cho em thực hiện một cuốn băng nhạc do em hát một mình. Nể đào, Trần Lượm dốc hết tìên túi để làm em vừa ý mà cũng chưa đủ May lúc này, Trần Lướm vớ được của bở là Ngọc. Ngọc thì âm mưu ly di chồng, sang đoạt tài sản, của nổi chỉ có căn nhà, của chìm thì nàng đã cất riêng. Trong khi đó Trần Lượm thì tính “vớt” Ngọc, vừa hưởng “của chùa”, vừa từ từ móc túi Ngọc. Vỏ quýt dầy đã gặp móng tay nhọn. Ông bà mình nói thiệt không sai…

Sau ba tháng hòa giải, tòa án tôn trọng quyết định. của Ngọc, phía người vợ. Thầy Phú Sĩ coi nhưđược “trả” tự do. Tìên bạc tính tới tính lui về căn nhà chia cho thầy, chỉ đủ trả tlền chl phí bệnh viện. Thầy trở lại hai bàn tay trắng với thân thể tật nguyền. An ủi chút xíu là thầy lãnh được tiền “handicap”. Còn Ngọc được lãnh phần nuôi con. Ngọc, theo hướng dẫn của Trần Lượm, mua một căn nhà mới khang trang hơn ớvùng Huntington Beach. Nơi này là tổ uyên ương mới của nàng với Trần Lượm. Còn cái quán Food To Go Ngọc Thắng, nơi đang hái ra tìên mỗi ngày, thầy Phú Sĩ cũng dễ dãi ký giấy cho luôn đứa con của thầy với Ngọc. Thàng bé còn nhỏ, thuộc quyền quản lý của mẹ, Ngọc coi như trúng tủ vố này.

Cuộc đời cũng thiệt là kỳ lạ. Thầy Phú Sĩ trước kia ma mảnh cỡ nào. Vậy mà khi gặp Ngọc rồi tai nạn xảy ra, thầy không còn thiết gì nữa cả. Tính sao cũng được, thầy muốn dứt khoát hết cho yên phận tật nguyền của thầy.

Từ ngày bị vợ bỏ, đau đớn với thân thể què quặt, người ta hay gặp thầy Phú Sĩ thường xuyên lui tới một ngôi chùa ờ đường Mngnolia. Thầy không còn nói năng hoạt bát như trước nữa. Thầy sống như một chiếc bóng bên ìê cuộc đời, vui với cỏ cây sỏi đá. Thỉnh thoảng thầy đến mấy quán cà-phê nầm trên đường Bolsa nhìn thiên hạ cười nói vui đùa mà tấm lòng lạnh nhưbăng. Một số thân chủ coi bói trước kia, nhờ thầy, ngáp phải ruồi, ăn nên làm ra, lâu lâu bố thí cho thầy chút đỉnh cầm hơi.

Họ còn khuyên thầy nên tập thìên để tìm con đường giải thoát. Thầy mỉm cười. Nụ cười nhìêuý nghĩa, không biết hài lòng hay bất mãn. Riêng chỉ có người chử quán cà phê, ghét thầy cái thuở còn coi bói, nói tương lai bà trật lất mà “chặt” tìên bà thì quá nặng. Hễ thấy thầy tới quán ngồi hơi lâu, bà mở băng nhạc, có bản nhạc của Vũ Thành An: “Vạn ngườt quen có mấy người thân, khi lìa trần có mấy người đưa …” Những lúc đó mí mắt thầy xụp xuống. Hình như thầy khóc. Ly cà phê thầy quên quậy, lóng lánh nước đen ngòm. Nhìn trong đó, thầy tưởng tượng chiều sâu của lòng huyệt đời người. Thầy không còn muốn bơi lội nữa. Tới đâu thì tới…(Hết)

(Truyện 18+ hay tại Truyen18.name)

VN88