VN88 VN88

Truyện Share Phòng Share Tình – Truyện 18+

Kim Đan mở cửa, cười duyên dáng. Trong bộ quần áo ngủ bàng hàng Nhật, thêm vào đó màu hường nhạt của căn phòng khách. Người đàn bà này rực rỡ thêm hơn. Thiệt là khác với buối sáng lúc ở quán, lúc đó có mộtcách ngăn rất rõ rệt: KimĐan bà chủ quánvới người cờ bạc đi mượn tìên. Bây giờ, ngay lúc sơ giao, nàng đã nắm lấy tay thầy lôi vào phòng khách:
– Thầy ngồi chơi nghe thầy.
Rõ ràng đối với thầy Phú Sĩ là một đổi đời. Cách đây vài nãm, Kim Đan đến nhà thầy, nàng rụt rè e ngại ngồi nơi phòng khách, mắt nhìn quanh nhìn quẩn. Chỉ chực chờ đứợc thầy tlếp, thầy coi cho một quẻ, lòng nàng háo hức khi thầy cười, thầy nói, nàng mở cờ trong bụng. Bây giờ, tâm trạng thầy Phú Sĩ cũng giống vậy. Khi Kim Đan mời thầy ngồi ghế, lấy nước cho thầy uống, rồi cười với thầy, thầy sướng quá chừng. Đôi mắt hí hí của thầy liếc ngang nhìn dọc những đồ đạc trong nhà, đo lường sự sung túc của Kim Đan. Bức ảnh to tổ bố bán thân của chủ nhà treo áp vào tường giứa phòng khách với màu sắc rạng rỡ, nụ cười nở nhẹ thật duyên dáng. Bức ảnh lớn tới độ những sợi lông chân mày cũng thấy được. So sánh ảnh và ngươi đã có nhìêu nét khác biệt. Ngoài đời, chân mày của K~m Đan rất rậm, dù nàng vén khéo gọt dũa đến đâu, nếu biết coi tướng cách cũng phảl xác nhận nàng thuộc loại đa dâm. Bài học sơ đẳng trong phép coi tướng cách phụ nữ thể hiện rõ ràng nơi Kim Đan: “Đa mi tức đa mao, đa dâm tức đa thủy… ” Mặc dù đang ở hồi túng tiền kẹt bạc, nhưng cái nghề bói toán đã ăn sâu vào tâm não thầv, lúc nào thầy cũng đếu dùng phương pháp này đếxét đoán “Tại sao lúc trước, khi xem bói cho nàng mình không nhìn ra được điểm này”. Thầy tự thắc mắc, rồi thày giải quyết ênh một mình: “Con người, vận sinh tướng, tướng sinh cách, bần hàn sinh thô bỉ, giàu sang sinh phong nhã, có lẽ vậy…” Bức tranh vẽ hai con ngựa của danh họa Trần Ouang Hiếu, không biết Kím Đan mua được ở đâu cũng được gắn trên cao đối diện với ảnh nàng. Nếu rành về Âm Dương Chấn Động Pháp thì chuyện treo tranh ảnh trong nhà như vậy thiệt là đối xứng. Âm dương đối chiếu, đàn bà thuộc âm, mã thuộc dương. Phía phải nơi thầy ngồi, ảnh Kim Đan nhìn ngựu, phía bên trái vặt ngang qua, ngựa nhìn Kim Đan, dựng tóc gáy phóng nước đại. Con ngựa cái bao giờ cũng lấn lướt hơn eon ngựa đực một sải. Đây có lẽ là một trường hợp có từ kiến thức hên xui, chớ với tính tình của Kim Đan làm sao nàng trang trí nổi cái “bối cảnh” như vậy. Thầy nhớ tới bài thơ “Mã Nhân” (ngựa và người) của Lưu Lão tiên thời nhà Đường bên Tàu, được dịch trại nghĩa, đâm phát cười đau bụng:

Mỹ nhân hề, nhìn ngựa đua nươc đại
Mắt hồ thu hề, xón ướt chút mồ hôi
Ngựa cong đuôi hề, sút gân về tới đích
Mỹ nhân cười hề, nhón cẳng, tét làn môi…

Ý nghĩa tục tằn của thầy chưa kịp tuôn ra hết, Kim Đan đã xuất hiện trở lại phòng khách:
– Sao thầy thấy hoàn cảnh em lúc này được không?
– Em còn phát nữa.
Thầy trả lời ngăn gọn và dứt khoát.
Lúc trước khi thầy col bói, thầy nói dông nói dài dữ lắm, bây giờ thấy thầy biếng lười “phụ đề”, Kim Đan không hài lòng cái kiểu cách như vậy, nàng với tay kéo
màn cửa sồ, nhắc chuyện cũ:
– Kể ra thầy cũng tài lắm, lúc tụi này xơ xầc, nhờ thầy xem quẻ, thầy nói em thế nào cũng khá. Bây giờ tương đối em cũng khá rồi, nhưrlg về mặt tình duyên gia
đạo em thấy đời mình thế nào ấy… .
Thầy Phú Sĩ cắt ngang lời Kim Đan:
– Cái phước phầ cũng tùy thuộc vào nhân sinh, Kim Đan cứ xét lại mình xem, tại Kim Đan muốn vậy mà.
Kim Đan chéo hai cẳng lên nhau, nàng nói:
– Em có muốn vậy đâu thầy, cái gì khiến xui thôi đó
Thầy vờ không nghe, “địa” nhẹ xuống phía đùi Kim Đan. Là một người sành tâm lý, khi người phụ nữ ngồi đối diện mà tréo cẳng hớ hênh một cách cố ý như Kim Đan đang làm là ngttời ta muốn mình phải chú ý cái gì đó. Thầy “địa” đùi Kim Đan lúc này là đáp ứng đúng cái điều muốn khoe của nàng. Kim Đan khi mở cửa tiếp thầy, nàng mặc bộ đồ màu hường nhạt, vào trong phấn son một lát trở ra, nàng đã thay chiếc áo đầm rộng phía dưới, cho nên khi nàng chéo hai cẳng vào nhau, cái váy cũng chìêu ý chủ bật cong lên để lộ cặp gối trắng bóc thiệt là khiêu gợi. Thầy mang tâm hồn Việt Nam mà xét nghĩ như vặy, chứ ở cái xứ Mỹ này, đàn bà con gái mùa hè mặc quần xì, áo xú cheng đi nhông ngoài đúơng cũng là chuyện thường.

Không để cho thầy chờ đợi lâu, Kim Đan đánh ngay vào đìêu mong muốn của thầy:
– Hồi sáng, thầy nói cần tìên là thầy nói chơi hay nói thiệt?
Kim Đan quả thật là quá quắt, thầy đang đánh đòn “tinh thần” lung lạc nàng, không ngờ Kim Đan bẻ thế sang đòn vật chất ngay, khiến thầy đỡ không kịp. Thầy nói lí nhí:
– Bao nhiêu cũng được mà Kim Đan, thầy có nói chơi chuyện ticn bạc bao giờ đâu?
Người ta nói tháy còn của riêng nhiều lắm mà, thầy làm bộ hoài.
Thôi mà Kim Đan, tha cho thầy đi, lúc này thầy xuống lắm…
Thầy tàng hắng một phát, đưa tay tựa lên bờ ghế than thở:
– Đời thầy quả không may, từ hồi lấv Ngọc tới bây giờ, làm ăn thua lỗ quá, bao nhiêu vốn liếng kẹt vô cái quán hết, bây giờ thầy giao hết cho mẹ con nó cho xong, lèng èng với đàn bà kỳ cục lắm. Sở dĩ thầy cần tìên là để làm vốn gây dựng riêng sự nghiệp của mình rồi hạ hồi phân giải…

Nói gì thì nói, thầy cũng tránh né cái việc cờ bạc, sa sút của thầy dược thầy biện minh như phần số, chuyện vợ chuyện con…
Thay vì nghe vậy, Kim Đan cũng vờ tin, nhưng nàng cay nghiệt hơn, đánh mạnh vào yếu huyệt thầy:
– Nghe người ta đồn thầy sạt nghiệp là tại mấy cái sòng bài mà…
– Đâu đến nỗi vậy Kim Đan, buồn chuyện gia đình, thầy có lân la lên “Xe Đạp” vài lần nhưng đâu có mất bao nhiêu ở chốn ấy…

Hành hạ thầy cũng thấy tạm đủ, Kim Đan đưa tay vén tóc, hành động náy như một đồng ý bỏ qua đề tài cờ bạc của thầy. Nàng sang chuyện khác:
– Sao thầy không coi bói trở lại, thầy giỏi cái này, khách khlla quen biết cũng đông, mở văn phòng coi riêng, thấy cũng khá thôi.
Thầy thở dài:
– Thầy có mở một văn phòng làm việc ờvùng Fountain Valley, nhưng cái gì cung có thời mới được. Từ lúc lấy cái con mẹ Ngọc, hình như không hạp sao đó, thầy làm không vô tiền.
Kim Đan cười cười: “Thầy là thầy bói mà không biết thời vận của mình thì ai biết cho.” Rồi nàng tự biện hộ cho thầy. “Ờ, mà cũng đúng, có nhìêu người làm cho người khác thì được, mà làm cho mình thì không, cũng như mấy ông thợ hớt tóc vậy.” Mới đây Kim Đan gặp một ông bác sĩ, Kim Đan mời ông ta uống rượu thì ông ta than: Lúc này không hiểu sao bụng mình yếu quá.” Chnng chung chuyện đời là như vậy, có những câu nói tự nhiên khiến người nghe chưng hửng. Cà kê dê ngỗng một hồi, Kim Đan dở cuốn chi phiếu ra, nhưng nàng chưa ký vội, nàng để trên bàn khiêu gợi trước mắt thầy Phú Sĩ, mắt thầy đang lờ đờ, tự nhiên sáng rực lên. Cuộc đua đang gần tới đích: “Không lẽ dễ dàng như vậy,” thầy nhủ thầm. Quả là không dễ dàng như vậy thiệt Kim Đan lên tiếng:
– Mà này, trước khi gởi cho thầy ít tiền, em muốn nhờ thây xem lại địa lý phòng ngủ của em chút xíu. Theo em thì trong đó có cái gì nó ám em, khicn cuộc đời em
lúc nào cũng buồn bực, đơn lẻ…
Thầy Phú Sĩ được gãi đúng chỗ ngứa, đưa tay chà chà vào nách:
– Ờ mà Kim Đan nghĩ vậy cũng đúng đó. Để thầy xem sao…

VN88