VN88 VN88

Truyện Share Phòng Share Tình – Truyện 18+

Bỏ chồng, cặp với Trường Can có hơn một năm, thằng cha thầy đờn đó, “tém” của nàng không biết bao nhiêu là tìên, đã vậy hắn còn âm mưu muốn “để” cho nàng có con, dính líu tằng tẹo, ngỏ hầu “dứt” mạnh hắn cho hợp pháp. Cũng may, cái số Kim Đan thuộc nòi “tuyệt tự, cho nên dù Trường Can có canh “mánh” tính ngày tính giờ thế mấy đi nữa cũng không ãn thua gì. Cái máy đẻ của nàng đã bị “over heat” rồi, ông trời cũng không bắt nàng đẻ được. Cái gì rồi cũlng vậy, “tuýp” người như Kim Đan nhạy cảm trong tình yêu lại rất sáng suốt trongván đề “giữ” của. Mặc dù Trường Can đã từng “thục” nàng lên tận mây xanh trong những rân chăn gối. Nhưng âm mưu “lật đổ” túi tìên bà, không thể nào được tha thứ. Nàng cho Trường Can “de” là chuyện phải đến. Hao tốn với Trường Can trong thời glan qua, bà đổi lại những tiếng thét đứt gân, những cơn oàn oại bỏng lửa, cũng không có gì là quá đáng so với việc làm ăn đang lên của nàng. Nhưng cái gì ăn hoài cũng chán.

Thấy Kim Đan trầm ngâm, thầy Phú Sĩ sợ không khí nguội lạnh, khó bề mượn tìên, thầy tấn công thêm về mặt gia cảnh:
– Tình trạng Kim Đan chắc bây giờ độc thân, vừa nói thầy vừa cười, kiểu vừa đẩy đưa lại vừa nghiêm trang như đang xem tướng.
Kim Đan lại gật ốâu, nàng than thở:
– Thầy là thầy, thầy biết mà, cũng sốkiếp thôi, nhìêu khi tìên bạc đâu có làm nên hạnh phúc thầy, người đàn bà khá giả giống như con chim có bộ lông đẹp, ai nay cũng muốn nhào vô để “vứt” lông.

Nghe tới đây thầy Phú Sĩ tự dưng nhột, “mình chuẩn bị mượn tìên nó, nó đã kê mình rồi”. Có tật giật mình, thực ra, khi Kim Đan thốt lời này nàng không có ý ám chỉ thầy mà nói một cách bâng quơ chung chung.

Nhà báo Tuấn Vũ nãy giờ ngồi nghe hai người đối đáp mà việc mượn tìên cũng chưa đi đến đâu, chàng ta đưa tay che miệng ngáp một cái, tay kia chìa qua thầy Phú Sĩ véo nhẹ một phát như ra ám hiệu thúc dục. Tuấn Vũ xưa nay làm báo viết văn thì hay, nhưng rõ ràng các moi tìên phụ nữ anh ta dốt quá. Từ chỗ đó, khi thấy thầy Phú Sĩ cò cưa, anh ta đâm khó chịu và thất vọng.

Dù biết Tuấn Vũ nôn nóng mau có tìên để lên sòng bạc, nhưng thầy Phú Sĩ với kinh nghiệm đây mình, tiếp tục hòa hưỡn sợ nhanh quá sẽ hư chuyện. Thầy nói với Kim Đan giọng như ru:
– Kim Đan buồn quá há, một mình ở cái nhà rộng thênh thang, quạnh hiu dữ à?
Kim Đan vuốt má, cong cong môi lên đáp.
– Một mình, vậy mà khỏe đó thầy?
Câu trả lời “trật bài chìa” không vô khớp khiến thầy Phú Sĩ cụt hứng, cũng may Kim Đan vớt lại:
– Ủa còn thầy bây giờ ra sao?
Chờ có bao nhiêu đó để giải bày, thầy Phú Sĩ tuôn ra:
– Thầy bây giờ hả, cóvợ cũng như không, buồn chán lắm, tối ngày theo mấy ông nhà báo loanh quanh cho đỡ sầu.
Kim Đan an ủi:
– Sao thầy không hành nghề coi bói lại. Mấy lần muốn tìm thầy để hướng dẫn vài việc, nhưng nghe người ta nói thầy đi “Xe Đạp” tối ngày nên lại thôi.
Thầy giật thót người: “Con mẹ này quá quắt lắm. Cái tẩy của mình dấu nãy giờ tự nhiên bi lật ra cái rẹt như vậy coi như tiêu tùng.” Phần Tuấn Vũ nghe Kim Đan nói vậy, biết là không êm rồi, nhưng cũng cố gắng bào chữa cho thầy một câu:
– Họ đồn vậy chớ thầy đâu đến nổi.

Vớt vát cho thầy Phú Sĩ để chữa thẹn cho mình luôn, chớ trong thâm tâm Tuấn Vũ đã thấtvọng não nề: “Con mẻ biết mượn tìên đi đánh bạc, là coi như tiêu rồi!” Đưa ly nước uống một hơi, Tuấn Vũ đứng dậy nói câu tháo lui trước, để thầy ở lại tới đâu thì tới. Tâm lý dân cờ bạc, cái gì cũng nôn nóng hết, Tuấn Vũ nghĩ con đường mượn tìên Kim Đan còn nhìêu chông gai lấm, chàng ta muốn rời bỏ “chiến trường” này, để còn chạy đi chỗ khác. Thầy Phú Sĩ cũng vờ giữ Tuấn Vũ lại cho lich sự:
Chờ mình chút xíu mà!
– Thôi được rồi, thầy ở lại đi, mình gặp lại sau.
Hành động của Tuấn Vũ vô tình nhưng cũng như được sắp xếp
Còn lại hai người, thầy Phú Sĩ và Kim Đan dễ nói chuyện hơn. Kim Đan lên tiếng trước:
– Thằng cha đó là đệ tử của thầy hả?
– Không, bạn đó.
Rõ ràng, cuộc đời có nhìêu đìêu không sắp trước, nhưng khi xảy ra thì như là mong muốn. Từ lâu nay rồi, kể từ khi thầy Phú Sĩ có vợ, Kim Đan bỏ chồng, cặp với Trường Can, rồi cho Trường Can de. Kim Đan thỉnh thoảng có nhớ tới thầy Phú Sĩ. Bởi vì ngựa lâu ngày không đươc cỡi, chưn cẳng ngứa ngáy, nhất là ngựa hăng nhưKim Đan. Cái thời hàn vi, Kim Đan còn nhớ lúc thầy Phú Sĩ cho bùa nàng. Thầy có “ếm” nàng một phát. Nói ngay, lúc đó túng quá nhắm mắt cho thầy để. Nhưng sau này nghĩ lại nàng còn thấy “rêm” mình dài dài. ơ thầy có cái gì đặc biệt lắm, thầy từ tốn nhưng đánh đâu trúng đó Cái võ của thầy, nếu nói theo chuyện chưởng là “vô chiêu thấng hữu chiêu”.

VN88