VN88 VN88

Truyện Share Phòng Share Tình – Truyện 18+

– Đây nè, trong sách có nói rõ.
Thầy đưa ngón tay út móng dài, chĩa chĩa vào sách. Mắt thầy nhìn lên trần nhà, nháy nháy mấy phát. Thầy xuống giọng trầm:
– Thằng cha này kiếp trước làm một ông tướng, mỗi lần ra trận đánh giặc, bắt được đàn bà con gái ông hành hạ kỳ lắm.
Ngọc ngứa ngứa trong dạ:
– Kỳ sao thầy?
– Ông ta bắt đàn bà con gái về, cho họ ở trần truồng, đổ thuốc kích thích bắt người ta uống, khiên cho người ta hứng lên, dãy đành đạch rồi ngồi nhìn.
Ngọc xen vào:
– Như vậy là ông này tốt quá chớ thầy.
– Tốt cái gì, Ngọc đâu có biết, đàn bà con gái bình thường như mặt biển, sao cũng được. Ông này bắt người ta hứng lên, thèm khát dục tình cực độ, rồi không chịu “làm ăn” gì cả. Cái này ác lắm.
– Trời ơi, như vậy mà ác gì. Ngọc chống chế.
– Đâu phải ổng ngồi yên ổng nhìn. Ông trói người ta lại, rồi ở trần truông, đi qua đi lại trươc mặt đám phụ nữ. Tướng ổng hồi đó ngon lành lắm. Mấy chị phụ nữ bị bắt, được đổ thuốc kích thích, lòng dạ sôi sục như nước nóng chờ luộc gà. Vậy mà gà cứ trêu bẹo hoài không chịu nhảy vào. Như vậy Ngọc thấy có ác không?
– Thầy này nói bậy bạ không!
– Đâu có bậy Ngọc, tại Ngọc không biết thôi, nhìêu cô nhìêu bà lúc đó vừa hổ thẹn, vừa bực tức cắn lưỡi mà chết.

Đến đây thầychắc lưỡi nhẹ nhưtội nghiệp mấy người phụ nữ này. Ngọc thắc mắc:
– Mấy mẹ này ngu quá, làm gì tới cắn lưỡi mà chết cho uổng.
Thầy vỗ nhẹ tay xuống bàn:
– Biết nói sao cho Ngọc hiểu đây. Thuốc kích thích hồi xưa mạnh lắm, đàn bà con gái uống vào, ngứa ngáy khỏ chịu, nếu không có cái gì hãm, sẽ hóa điên hóa khùng. Họ cắn lưỡi không phải vì muốn chết, mà lúc đó bị thuốc hành hạ thần kinh căng thẳng không còn lý trí kềm hãm nổi cái hàm răng, khiến răng cắn phải lưỡi.

Bây giờ Ngọc mới tàm tạm hài lòng về lối giải thích của thầy. Nàng đỏ mặt, tóc tai dựng đứng. Trong người bỗng như ngứa ngáy. Lưỡi Ngọc tưởng chừng như quýu lại Nàng bậm môi kềm hãm, vậy mà cái răng như muôn cắn cái lưỡi.

Thầy Phú Sĩ thấy Ngọc trân mình, sướng hàm thụ, thầy cười thầm trong bụng. Mặt thầy thẫn thờ, thông cảm sự hổ thẹn của Ngọc.

lm lặng trôi qua, thầy nhìn lén bàn chân Ngọc, thấy mấy ngón cẳng Ngọc nhúc nhích.
– Ngọc nè, tội nghiệp họ quá hén.
Ngọc tỉnh người lại, nàng gật gật đầu. Chợt nhớ tới khúc mắc của vụ tiền kiếp:
– Ông này ác quá, quả thì có ác; sao bây giờ bị bịnh liệt dương thầy.
Được go trúng tim đen, tháy gằn giọng:
– Ờ, cái chỗ này mới đáng nói.
Thầy rút rút vai, nhấn mạnh:
– Hồi xưa có quyền uy bắt người ta trần truồng, cho uống thuốc kích thích giống như trói mèo treo hủ mỡ, bây giờ kiếp này bi trời phạt cho liệt luôn, thấy đàn bà
con gái ngon hơ hớ mà không làm ăn gì được, có vay có trả, đúng quá còn than gì nữa.
– Ổng có than với thầy hôn?
– Trời, Ngọc sao cù ìân quá, ổng tới, nhờ thầy là nhờ cái vụ đó.
– Ổng là đàn ông mà thầy, phải ráng chịu đựng chớ. Chịu đựng cái gì, lửa lò cháy hừng hực mà không có gì để nướng, nó đết mình ra tro luôn.
Ngọc lim dim đôi mắt, cảm thông nỗi khổ tâm của người đàn ông kia. Nàng quên vụ tìên kiếp ông này, đâm ra giận bà vợ ông ta:
– Mà đàn bà cũng lãng xẹt thiệt. Vợ chồng ăn ở với nhau bao nhiêu năm, bây giờ thiếu “cái đó” đâm sang ngang thì kỳ quá.
Thầy không trả lời, nhìn vu vơ ra cửa. Ouay lại Ngọc, thầy ngáp một phát.
– Bộ buồn ngủ hả thầy? Ngọc hỏi.
– Không phải, tự nhiên thầy cảm thấy trong người như khó chịu, nên xì hơi thôi.
Ngọc muốn bàn cãi tiếp câu chuyện. Nghe thầy nói vậy, nàng đứng dậy định cáo lui. Thầy nói nhỏ nhỏ, tay quơ lấy gói giẩy để trên bàn:
– Đây là thuốc xông. Ngọc bắt cho thầy miếng nước sôi để thầy giải nhiệt.
Ngọc vờ như không nghe. Thầy nhắc lại:
– Xưa nay Ngọc có xông thuốc bao giờ chưa?
– Có có. Ngọc trả lời vội vã.
Nàng nhớ lại thời còn nhỏ mỗi lần cảm gió, mẹ nàng nấu thuốc xông bắt Ngọc cời quần áo, trùm mềm kín mít, ngồi trong đó chịu trận gán mười phút đồng hồ, vã cả mồ hôi Chỗ nào trong người bị hơi nóng xâm nhập vào cũng tươm mồ hôi cả.
Bây giờ nghe thầy Phu Sĩ nhờ nấu thuốc xông, tự nhiên nàng liên tưởng một cái gì kỳ kỳ ở nơi thầy nếu thầy trần truồng trùm mềm lúng túng trong đó, giống như con lật đật bi ngâm nước.

Thầy Phú Sĩ thấy Ngọc cầm gói thuốc đi rồi. Tự nhiên thầy thở phào một phát. Hơi nóng trong người biến đi đâu mất, Thầy khép cửa ngồi trong phòng chờ Ngọc đun nước sôi.

Phía sau bếp, Ngọc canh chừng nước mà hồn lãng đãng bay theo hơi nước đang bốc mạnh: “Rõ ràng thầy đối với mình dễ dãi quá, mới ở share nhà thấy không bao lâu mà thầy đã coi mình là người trong nhà, nhờ cậy những chuyện thiệt ‘là thân thiện.” Trí óc Ngọc quay cuồng, tưởng tượng về thầy: “Người đàn ông tài hoa đẹp trai như vậy, không có vợ kể cũng uồng”. Ngọc chép miệng thèm thuồng: “Giá mà mình còn con gái, mình cũng xứng với thầy lắm.” Tâm hồn Ngọc từ lâu nay vẫn bị đóng khung trong tinh thần á Đông thuần túy đối với chuyện vợ chồng “trai tơ phải lấy gải chưa chồng”. Tự nhiên Ngọc cảm thấy mình thấp bé hơn thầy quá. So sánh với chuyện ớ trên: “Đàn ông dù họ chơi bời mèo mỡ cỡ nào, mà chưa vợ, chưa con chính thức họ cũng còn cái giá rất cao, còn Ngọc đã qua một đời chồng, một rân lửa, coi như cái nồi đã nấu qua rồi, còn thầy như khúc củi chưa bi cháy, sự tương xứng không thể nào so sánh được.” Nghĩ tới đây Ngọc vã mồ hôi. Nấu thuốc xông cho thầy mà nàng cảm thấy nóng hừng hực, nàng cảm thấy mình cũng muốn binh luôn.

Nhìn qua cửa kính, bên ngoài trời đã lên nắng, mấy cây kiểng thầy trồng có vài cây lá đã tươm màu vàng. Ngọc mở cửa bước ra ngoài, đưa tay tỉa mấy lá vàng ném xuống đất. Động tác của Ngọc thiệt ăn khớp với mối suy tưởng vừa qua, Đàn bà con gái rất sợ sự già nua héo úa. Nàng bứt bỏ mấy lá vàng trên cây kiểng để tránh cho người khác thấy sự tàn úa nơi cây. Để mấy lá xanh lại, cái cây mới hơ hớ đào tơ. Hơn ba mươi tuối đời, biết đâu trong nhan sắc nàng đã lấm tấm vài chiếc lá vàng, phải hủy bỏ nó đi cho khỏi lợn cợn. Ngọc vươn vai, hít một hơi dài không khí vào buồng phổi, rồi thở ra thật nhanh. Nhìn xuống phía ngực, Ngọc tin tưởng trở lại nơi mình: “Cũng không đến nỗi nào”. Bằng chứng là khi share phòng những nhà trước, thàng cha chủ nhà nào thấy mình cũng muốn xáp vô, mắt mấy thằng chả nổi gân đỏ mỗi rân Ngọc mặc quần ngắn duỗi dài chân ra. Ngọc cười một mình: “Trời bữa nay nắng gất, vậy mà thầy đòi nấu thuốc xông, chắc trong người thầy lạnh lắm.”

Quanh đi quẩn lại, Ngọc cũng chỉ nghĩ tới thầy. Ở thầy có một cái gì quyến rũ rất là kỳ lạ. Chính từ chỗ đó, mấy con mẹ sồn sồn coi bói cứ tới kiếm thầy hoài. Ngọc ghen tức với mấy con mẹ này một cách vô cớ:
“Chắc gì đồng tiền mua chuộc được thầy, nếu dễ sa ngã, thầy đã có vợ con từ lâu rồi. Thầy vẫn còn ở vậy, chứng tỏ thầy cứng cựa lắm.” Ngọc khe khẽ hát lại bản nhạc mà thầy thường ê a: “Thu đi cho lá vàng bay, lá bay cho đám cưới về, người em nhỏ bé ngồi trong thuyền hoa, tình yêu đành lỡ…”

Ở lúc này, Ngọc thấy thầy lãng mạn quá độ, có thể thầy đã qua vàl ba mối tình nhưng không thỏa mãn nên thỉnh thoảng thầy hay hát nhạc buồn, thếnào nếu có dịp Ngọc sẽ tìm hiểu về quá khứ của thầy.
– Ngọc ơi! Ngọc…
Tiếng thầy gọi kéo dài lê lết nhưng cũng có phần khẩn thiết. Ngọc trở vào bếp đã thấy thầy đang dở nồi nước xem sôi chưa. Cái bàn tay thầy thật mỏng manh, thầy dùng hal ngón tay kẹp nhẹ cái nấp vun nhắc lên. Kiểu cách thật là ưu ái, ngay tới đồ vật. Ngọc lên tiếng:
– Thầy mệt trong người, để em canh chừng nước cho, xuống đây gió máy, không tốt đâu thầy.
– Nãy giờ Ngọc làm gì ngoài sân vậy?
Ngọc hơi ú ớ, nàng không muốn tiết lộ là mình mới tỉa mấy cái lá vàng. Sợ thầy tinh ý biết được suy nghĩ của mình, nàng bẻ sang hướng khác:
– Trong này nóng nực quá, Ngọc chạy ra goài xả hơi một chút. Nước cũng chưa sôi đâu thầy.

Lời giải thích của Ngọc gỉống y luận điệu của một người đang còn ở quê nhà. Không có vẻ gì thích nghi với hoàn cảnh mới, làm thầy thương hại:
– Bên Mỹ này, nhà nào cũng có máy lạnh. Nếu nóng bức, Ngọc cứ vào phòng mở máy lên cho khỏe, việc gì phải ra sân chờ gió.
Câu bắt bẻ của thầy khiến Ngọc không biết trả lời sao. Nàng bẻ mấy ngón tay làm điệu. Thầy nhìn Ngọc trân trân:
– Chà, bộ Ngọc thường bẻ lóng tay lắm sao?
Ngọc gật gật đầu.
– Người ta nói bẻ lóng tay là đìêu hên đó thầy, Ngọc hay thử thời vận kiểu này.

VN88