VN88 VN88

Truyện phang nhau hay nhất có phim

Thoát ra khỏi trạng thái shock liên hoàn đó, tôi dần chiếm lại phong độ của mình. Tự tin ưỡn ngực ngồi xuống, tôi nghe “bực” 1 phát. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì tôi đã bắt đầu nghe thấy tiếng cười khúc khích quen thuộc vang lên và gió lùa mát mát nơi ***g ngực. Nhìn xuống dưới tôi thấy 2 chiếc cúc áo đang nằm gọn dưới quần tôi. Tới đây thì tôi đã hiểu nguyên nhân của tiếng bực hồi nãy. Nguyên nhân là do cái áo tôi đang mặc hơi chật (Tính em thích mặc vậy) lại gặp kiểu áo ôm body nữa nên khi tôi cố tình ưỡng ngực ngồi xuống thì nó đã bực 2 cái cúc ra. Thầm chửi cái cty may chết tiệt nào đó may áo ẩu tả tôi vừa lột quách cái nơ ra dục qua 1 bên. Thật giờ tôi mới hiểu được ý nghĩa sâu xa của câu chuyện Tái ông mất ngựa:“ Trong cái may sẽ có cái rủi!” Mà sớm không rùi, muộn không rủi, rủi ngay cái thời khắc quan trọng. Nếu lúc đó đang ngồi bên dưới chứ không phải trên gác tôi đã đào lỗ tìm ông địa hỏi thăm sức khỏe cho nó lành.
Đang bực mình vì những chuyện xui rủi đang xảy ra, tôi nghe 1 giọng ngọt như đường phèn cất lên:
– Thôi đừng ngại nữa Thanh, mai đưa áo lên Huyền đơm cúc lại cho nha.
Nghe thấy câu nói ấy tôi như mảnh đất khô cằn được cơn mưa xuân tới gieo mầm sống, như bừng tỉnh khỏi cơn mê , tôi bắt đầu hót như khứu:
– Thôi, khỏi Huyền ơi, mai Thanh đi kiếm áo khác.
– Trời, phung phí quá, mai đem lên Huyền đơm lại cho chút xíu à. Thanh mà không đem là Huyền nghỉ chơi đó nha. Áo mới mua mà bỏ sao được?

Đành lòng phải nhường nhịn người đẹp cho yên chuyện, đang vẩn vơ suy nghĩ xem kiếm mấy câu có cánh để nói với người đẹp chữa thẹn thì nghe cái giọng ngọt xớt nhưng lần này không phải như đường phèn mà như dấm hóa học vang lên:
– Dạ,cam vắt của chị đây ạ. Còn café đặc biệt của anh đây ạ. Chúc anh chị vui và hạnh phúc!
Nói xong con nhỏ đi thẳng xuống dưới, thề nếu nó còn đứng lại chừng 5 giay nữa là cái mặt nó như cái ly luôn quá. Con nhỏ gì đâu vô duyên thấy sợ, người ta đi uống café vườn mà nó làm như café chuồng không bằng, chúc vui và hạnh phúc, tức muốn trào máu họng. Tối hôm nay bị cái gì ám vậy Trời, thấy toàn bị hố hàng không. Bực mình bưng ly café lên uống 1 ngụm cho dịu cơn tức nhưng ngụm café chưa kịp trôi qua cổ họng đã thấy máu họng muốn trào ra. Không biết nên gọi nó là café hay là nước đường nữa, mẹ nó, tức muốn xịt khói nhưng vẫn ráng nuốt cho vào họng. Xem như là ngày hôm nay xui xẻo vậy…

Cáu kỉnh đặt ly café xuống bàn, tôi lơ đãng nhìn ra ngoài. Thật sự bao sự chuẩn bị đã tan theo mây gió vì mấy cú shock vừa rồi, h ngồi rặn nát óc chắc tôi cũng không nghĩ được câu nào để nói. Có lẽ cũng hiểu tâm trạng của tôi lúc đó nên cô cũng ngồi im rồi lơ đãng nhìn ra ngoài giống tôi. Bất chợt cô lên tiếng phá vỡ đi cái bầu không khí im lặng:
– Thanh nè, nghe nói Thanh hát được lắm đúng không? Nghe mấy anh làm bên Đoàn nói Thanh năm ngoái đoạt giải VNQC mà đúng không?
– Uhm, Thanh hát cũng tàm tạm thôi ấy mà. Năm ngoái chắc do giám khảo uống nhầm thuốc mới chấm cho Thanh đoạt giải đó mà.hì hì.
– Vậy giờ Huyền muốn Thanh hát tặng riêng Huyền 1 bài được không?
– Hì, bây giờ á? Như thế này sao hát? Giờ mà Thanh hát thì tội cho chủ quán lắm?
– Sao vậy?
– Thì nếu h mà Thanh hát thì lát chủ quán tốn tiền thuê xe tải chở dép ra vựa ve chai chứ sao?
– Thanh khéo đùa quá, hihi – Cô cười thật tươi, mà những lúc trông cô cười lòng tôi lại ấm áp lạ thường. Hay là như thế này đi, còn mấy ngày nữa khai giảng rồi, Thanh lên hát tặng Huyền nha.
– Uhm, để hôm đó Thanh xem tình hình sao đã. Mà hình như Huyền biết khá nhiều về Thanh?
– Thanh thì ở đây ai chả biết tiếng. Học giỏi nhưng lười học, lại con nhà có thế, mà quậy thì cũng không ai bằng. Hỏi thằng con nít 3 tuổi còn biết nói gì Huyền.
Nghe nàng làm cho 1 tràng, tôi hết hồn. Chết cha, nếu như cô biết mình quậy như vậy chắc là mất điểm quá. Hix, hôm nay sao xui vậy nè Trời. Kiếm chuyện nói bâng quơ để đánh lạc hướng:
– Huyền nhìn kìa, con mèo nó gí con chó! – Cả hai cùng bật lên cười, một nụ cười thật tươi xóa tan đi những lúng túng lúc ban đầu….

VN88