Đang mải mê đắm chìm trong những xúc cảm nơi con tim và tận hưởng mùi hương nước hoa thoang thoảng quanh mũi, tôi chợt giật mình vì tiếng chuông Nokia vang lên từ chiếc túi xách của cô:
– Alo, dạ em nghe thầy ơi!…Dạ hồi nãy em bị té nên bị lạc mất Đoàn, thầy ơi, Đoàn mình giờ đang ở đâu thầy? …..Dạ em đang ở tầng 1,…. dạ bọn em lên liền…
– Đoàn đang ở tầng trên, cô trò mình phải nhanh lên thôi! Chạy thi nhé! – Cô quay sang nói với tôi.
– Dạ! Ai thua lát phải làm bờ vai cho người kia tựa vào ngủ nha cô! (Tranh thủ lợi dụng thấy ớn! )
– Oke em, em chấp cô chạy trước nhé!
Vừa nói xong cô đã co giò chạy mất tiêu, tôi đang định chạy theo thì bất chợt nhìn hình bóng cô đang chạy phía trước, chân tôi như chùng xuống, thật sự khi nhìn cô từ phía trước đã đẹp, mà được đứng ngắm cô từ phía sau càng đẹp hơn. Một thân hình hoàn hảo và tuyệt mỹ, càng được tôn lên thêm trong bộ đồ tây cách tân cực đẹp. Với vòng ba không quá to và phù hợp với thân hình, cộng thêm sự săn chắc khiến cho cô đã đẹp như càng đẹp hơn. Và nếu có ai vô tình chụp được hình ảnh tôi đứng nghệt mặt ra lúc đó, mọi người nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ rằng tôi chắc mới trong T.W2 hoặc Châu Quỳ ra…
– Kìa em không chạy đi, sao nãy giờ cứ ngẩn tò te ra vậy??? – Cô quay lại nói với tôi thật to trong khi vẫn dang chạy, và sau đó nở một nụ cười càng làm tôi ngẩn ngơ hơn nữa.
Tôi vội vàng cười ngượng ngùng như đứa trẻ lên 5 ăn vụng bị mẹ bắt gặp và vội co giò chạy theo cô…
Sau một hồi tham quan hết Bảo tàng, Đoàn chúng tôi chuyển qua địa điểm dừng chân cuối cùng – Văn miếu. Tại đây không hiểu là vô tình hay cô ý mà cô cứ lảng tránh thầy Bí thư Đoàn (Ông này có biệt danh là “dê”, và sau này xảy ra một sự kiện mà đến giờ tôi vẫn mãi chưa quên và có lẽ tôi sẽ hận ổng mãi), theo tôi suy đoán thì có lẽ là ông ta đang buông lời tán tỉnh cô giáo yêu của tôi mặc dù hắn đã có 1 vợ + 1 con ở nhà. Giải pháp có lẽ là tối ưu lúc đó mà cô đã chọn đó là đi cạnh tôi sát rạt, cô còn vòng tay vào tay tôi như 1 cặp tình nhân cùng đi dạo, ngắm cảnh và chụp hình. Có lẽ cô kg nghĩ gì, vì chắc cô chỉ xem tôi như một thằng em trai bé bỏng của cô, nhưng tôi, ở độ tuổi 16, cái tuổi rất dễ suy nghĩ và con tim rất dễ bị xúc động thì lại cứ nghĩ nó theo 1 chiều hướng khác….
Bắt đầu từ những giây phút đó, tôi và cô dính nhau như hình với bóng, đi đâu cũng đi cạnh nhau, lên xe cũng ngồi cạnh nhau, bàn tán về đủ mọi chuyện linh tinh trên Trời dưới đất.
Vậy là buổi tham quan, dã ngoại đã kết thúc, mọi người lục tục kéo nhau lên xe ra về. Không còn phải ngồi 1 mình chán nản nữa, khi giờ đây bên cạnh tôi đã là một hoa hồng đang ngồi cạnh tôi, tíu tít kể chuyện cho tôi nghe như 1 con chim sẻ buổi sớm mai, cô đâu biết rằng con tim bấy lâu bị đóng băng của tôi đang dần được cô sưởi ấm, cho tôi những xúc cảm mà sau này tôi mới định nghĩa được: đó là những xúc cảm thay cho lời nói của con tim.
Cô kể cho tôi nghe những kỷ niệm buồn vui thời sinh viên của cô, những ngày dài xa nhà nhớ nhà, nhớ cha mẹ nghèo đang ở nhà lo làm lụng quần quật cả ngày trời chỉ mong sao cho con mình mai mốt lớn khôn, những ngày cô đạp xe cả gần chục cây số để đi làm gia sư, kiếm thêm tiền gởi về nhà phụ giúp cha mẹ thêm tiền cho em đi học, cho dù có khi cô đang phải nhịn đói để lên giảng đường… Nghe cô kể chuyện, tôi thấy lòng như chùng lại, chợt thấy sao thương cô nhiều quá….
– Ủa mà Thanh có người yêu chưa em? Mà nhìn cái mặt này chắc là phải có rồi ấy nhỉ?hihi
– Dạ, ủa mà cô hỏi em cái gì cơ? – Tôi bị giật mình bởi đang mải mê suy nghĩ thì bị cô hỏi bất ngờ.
– Trời, đầu óc em đang ở trên mây hả Thanh? Cô hỏi là chắc em có người yêu rồi đúng không?
– Dạ làm gì có cô, mấy thằng xài số đt “6677028” như em thì ai thèm yêu cô?Hì hì.
– Ủa “6677028” là số điện thoại em hả? – Cô ngây thơ dễ sợ luôn.
– Dạ, có nghĩa là “xấu xấu bẩn bẩn không ai tán” đó cô….
– Khiếp em mà xấu xấu bẩn bẩn, có mà…. Cô vừa nói vừa cười. Nụ cười rất tươi nhờ sự pha trò hài hước của tôi, nụ cười cô như đóa hoa hồng tỏa hương trong nắng sớm, hàng răng hột bắp trắng đều ẩn hiện sau nụ cười của cô…
– Vậy còn cô, chắc nhiều chàng theo lắm hả cô?
– Uhm, không có đâu em, do cô lúc nào cũng lao đầu vào sách vở mong sao có ngày như ngày hôm nay, rồi freetime thì cô lại đi làm thêm,nên cô cũng không muốn quan tâm đến mấy chuyện yêu đương em à!
– Vậy là cô chưa có người yêu thật hả cô? – Tôi hỏi bằng 1 giọng vui mừng ra mặt.
– Gớm làm gì mà em thấy cô chưa có người yêu cái mặt nhìn tươi như hoa thế kia, bộ muốn cô của em ế suốt đời à?Thế em có anh trai hay ai giới thiệu cô đi!
– Dạ đâu có đâu cô? Hì hì, em nào muốn cô ế đâu, mà cô có muốn ế cũng khó à!Em có 1 anh trai, làm giám đốc cty bảo vệ nhưng ảnh mới lập gia đình rồi. Tiếc quá không có ai làm mai cho cô rồi! (Có cũng không ngu mà giới làm mai đâu cô, em muốn cô là của riêng em cơ! – Tôi nghĩ thầm). Ủa mà trước h cô chưa yêu ai sao cô?
– Năm lớp 12, cô có quen 1 anh cùng lớp, hai đứa yêu nhau cho đến năm đầu ĐH, vì yêu cô mà anh ta chấp nhận theo nghành sư phạm cùng cô để hai đứa không phải xa nhau. Nhưng có 1 chuyện xảy ra vào đêm noen khiến cho cô và người ấy buộc phải chia tay….
Không khí như chùng xuống, cô im lặng và mắt nhìn về lơ đãng như đang sống lại cùng ký ức…
– Thực ra việc đau lòng đó, cô không muốn kể. Nhưng hôm nay gặp em cô cảm thấy như rất thân thiết, nên cô mới nói. Đêm hôm đó anh ta chở cô đi chơi trên chiếc xe đạp mà ngày xưa hai đứa vẫn tung tăng đến trường, hai đứa dạo qua khắp phố phường. Được một lúc thì anh ta than đau bụng, đúng lúc xe chạy về gần dãy nhà trọ của anh ta, vì thế nên hai đưa quyết định ghé phòng anh để anh nghỉ cho bớt đau rồi đưa cô về… (Kể đến đây tôi thấy mắt cô bắt đầu đỏ, tôi tính lên tiếng cắt ngang câu chuyện để cô khỏi đau lòng nhưng cô đả tiếp tục…) Về đến phòng, bỗng dưng anh ta ôm chầm lấy cô và trao cho cô nụ hôn say đắm, sau đó bàn tay anh ấy bát đầu di chuyển đến những nơi khác trên người cô, cô như bừng tỉnh, vùng ra tát cho anh ta 1 cái và vùng chạy ra đường. Mặc cho đêm noen sương xuống lạnh, cô cứ đi lang thang với hai dòng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt…
Nói đến đây mắt cô đã bắt đầu ngân ngấn nước, tôi đành phải tìm cách lảng câu chuyện sang chỗ khác để cô khỏi đau lòng.