– Ê, tui thấy thằng già kia hổm rày tới nhà mình lia chia, coi bộ khứa lão muốn dê chị đó, thấy cặp mắt khứa lão như muốn nuốt chị vô bụng vậy, bộ chị không thấy hả hay làm bộ không thấy đó? Nó vừa nói vừa nhìn con Trúc với ánh mắt nghi ngờ.
– Sao lại không, tui đang định chài thằng chả đó. Nghe cậu Hoàng nói khứa lão “khẩm tại” lắm, nếu tui mà chài được lão thì còn muốn gì nữa. Con Trúc vừa trả lời vừa bận quần áo vô, vừa nhìn thằng Hải cười cười.
– Cái gì? sao ông già tui nói với chị như vậy? Sao kỳ vậy? còn tui sao, bộ chị định đá tui ra hả? Ê. tui không phải dể ăn hiếp đâu à nhe. Thằng Hải hằn học, nó trợn mắt nhìn con Trúc.
Nào dè con Trúc cũng đâu có hiền, nó quắc mắt trừng lại:
– Cái gì đây? Hải là cái gì của tui hả? được chơi chùa còn làm tàng hả? vậy đưa tiền tui xài đi. Tui đang cần vài triệu xài đó, Hải có không đưa đây. Nói xong nó chìa tay ra nhìn thằng Hải như thách đố. Thằng Hải tỏn tè, tiu nghỉu, chuyện gì chớ chuyện tiền bạc thì từ sau ngày ba nó không còn làm ở phi trường nữa thì tài chánh của nó thiệt là eo hẹp, một mình con không đủ xài lấy gì cho gái đây? Bởi vậy nó xuống nước:
– Tui không muốn thấy thằng già dê đó làm gì chị thôi, sao lại nổi nóng dữ vậy.
Con Trúc nhìn thằng Hải thương hại. nó dịu giọng giải thích:
– Có ai lại khoái mấy thằng già chứ hả, nhưng cậu Hoàng nói lão già nầy ngon lành lắm, nếu tui chài được lão biết đâu chừng nhờ quan hệ mà cậu được phục chức, nhà tui cũng nhờ lây, Hải nghỉ coi có phải không?
Nghe nói ba nó chủ sự, thằng Hải trố mắt:
– Cái gì? ông già tui xúi chị hả? có thiệt không đó?
Con Trúc tức mình, nó sẳn giọng:
– Không tin thì về hỏi thẳng cẩu đi, nói xong nó xoay lưng bỏ đi, thằng Hải chạy theo níu tay nó:
– Khoan đã, bây giờ mình đi ăn hủ tíu mì nhe, luôn tiện nói tui nghe chị và ông già tính âm mưu gì đây, biết đâu tui giúp đở được đó.
Con Trúc quay đầu lại cười cười:
– Sao hả, bây giờ không ghen nữa hả?
Thằng Hải cười đểu:
– Chị muốn sao thì tui chịu vậy, miển là đừng cho tui ra rìa thì ok, đi, đi ăn xong mình về, nếu ông già chưa về tui chơi cái nửa.
Con Trúc nguýt thằng Hải:
– Cái gì? bộ cậu ở nhà thì Hải không làm gì hả? vậy chứ nữa đêm ai mò vô phòng tui hoài vậy?
Thằng Hải cười hì hì, nhà chỉ có hai phòng, phòng lớn ba nó ở, còn cái phòng nhỏ là của nó nhưng từ ngày con Trúc lên ở, thằng Hải ngủ trên cái divan kê nơi phòng khách. Từ lúc tò tí được với con Trúc, nữa đêm, nó chờ ba nó ngáy, nó mò vô phòng con Trúc phập con nhỏ đã đời đôi khi gần sáng mới chui ra. Bởi vậy khi nghe con Trúc nói vậy, nó cười nham nhở:
– Nửa đêm thì khác, tí nửa thì khác. Thôi đi lẹ đi.
Như đã suy tính sẳn, sáng hôm sau Hoàng chờ lão Quang vừa vô văn phòng, cánh cửa chưa kịp đóng hẳn thì gã đã tới nơi ngưỡng cửa. Quang quay lại thấy gã, lão cười tươi:
– Chú Hoàng hả? sao đây? có chuyện gì sớm vậy?
Hoàng vẻ khúm núm, giọng đầy cung kính:
– Em nghe hôm qua xếp tới nhà mà em lại nhằm lúc đi vắng nên sáng nay đến chào hỏi xếp luôn tiện xin phép được nghỉ dăm ba bửa về Cần Thơ có tí chuyện cần.
Lão Quang chỉ cần nghe câu cuối, lão sáng mắt lên hỏi dồn:
– Vậy sao? chú định đi mấy bửa? đi một mình hay đi với tụi nhỏ?
– Em chỉ đi một mình thôi xếp, định chiều nay đi, ba hôm sau sẽ trở lên, xin xếp phê chuẩn cho. Giọng Hoàng như nài nỉ nhưng thật ra gã biết làm gì Quang không ưng thuận, thứ nhất, Hoàng biết, lão Quang sẽ nhân cơ hội nầy “đớp lấy”con Trúc, thứ hai là công việc của gã đâu có gì quan trọng, có cũng như không. Quả nhiên, Quang nghe Hoàng nói vậy, lão như mở cờ trong bụng, lão đon đả: