VN88 VN88

Truyện khiêu dâm hay nhất cô giáo mai dâm đãng

Cái ghế của ông hiệu trưởng cũng lung lay sau biến cố trời long đất lỡ này. Nhất là có người tốcáo rằng ông đã đụ cô giáo Thu và em bé Diễm Phương, nữ sinh lớp đệ Ngũ. Vụ này đang là đề tài bàn tán xôn xao trong trường.

Một buổi sáng, thầy hiệu trưởng đến gặp tôi: ‘
– Cô Mai. Thật là một điều bất đắc dĩ tôi phải đến đây tìm cô, nhờ cô giúp cho một việc tối ư quan trọng

Chả là có một hôm, sau giờ học, lúc chiều tối rồi tôi trở lại văn phòng để lấy cặp mắt kiếng. Khi đi ngang qua lớp đệ Ngũ thì tôi nghe tiếng rên của một cô bé:
– Bữa nào anh với em cũng ỡ lại đụ như vầy nhen. Em có uống thuốc ngừa thai. Không sao đâu. Em muốn anh đụ sao cho em ra mỗi ngày một cái.

Tôi mới bò xuống đến thật sát để xem ai đang làm chuyện đó trong trường vào giờ này. Thì ra đó là Diễm Phương với thầy Triệp. Hai người đang trần truồng đụ nhau mê mang không cònbiết gì nữa. Sáng hôm sau tôi gọi thầy Triệp lên văn phòng. Triệp chịu tội, nhưng đe dọa tôi không được làm lớn chuyện.

Vì nếu tôi làm thế thì thầy Triệp sẽ tố cáo tôi đã đụ cô giáo Thu cả hơn nửa năm nay.

Tôi có lén lút đi lại với cộ Thu nhiều lần thật. Nhưng tôi không hiểu sao Triệp lại biết được. Tôi cứng họng, chưa kịp phản ứng ra sao thì thầy Triệp nói tiếp:
– Ông cũng không trong sạch gì, mà tôi cũng là kẻ có tội. Không phải riêng với Diễm Phương mà hầu hết với tất cả m~ sinh trong lớp tôi dạy. Cũng không phải lỗi do một mình tôi, mà phải nói có sự đồng lõa của các em nữ sinh. Vì chính các em ấy tấn công tôi trước. NhưDiễm Phương chắng hạn. Em đã viết cho tôi trên hai mươi lá thư tình, trong đó hết mười lá cuối cùng diễn tả cảnh em mê tôi đến độ lúc nào tắm hay đi ngủ, em cũng phải sờ vào chỗ kín mà thủ dâm và đầu óc thì nghĩ đến tôi.

Và để cho tôi biết em đã lớn như người lớn, đã biết thèm chuyện ái ân, Diễm Phương đã cạo một mớ lông lồn dán vào cuối thư. Ghê gớm hơn nữa, Diễm Phương đã trét một chút nước lồn lên tên tôi và viết:
“Đêm qua em ra hai lần vì thương nhớ anh. Nước lồn em ra nhiều quá. Gửi anh một tí làm quà. ”

Triệp đưa những bức thư tình dễ sợ đó cho tôi xem để làm chứng. Rồi thầy nói tiếp:
– Thưa ông hiệu trưởng. Thu ngủ với ông vì ghen tôi với bé Bội Ngọc, và cũng để trám miệng ông về những lá đơn tốcáo Thu đã đụ với hàng bảy tám em nam sinh. Trong khi ông lại nhà Thu để đụ, thì Thu đã âm thầm đặt máy video quay tất cả. Những cuốn video đó Thu đã chiếu cho tôi xem để trả thù tôi đã đụ Bội Ngọc, đụ Thụy Trâm, Đoan Hạnh v.v… Tôi được xem cảnh ông trần truồng nằm bú lồn Thu, bú cặp vú nhỏ của Thu, và liếm đít Thu v.v… Tôi còn giữ tất cả sáu cuốn để làm bùa hộ mạng cho cuộc chơi lẫy lừng táo bạo của tôi với mấy em nữ sinh nhỏ tuổi mà dâm không khác gì người lớn.

Ông đưng sợ tôi tiểu nhân làm ông ô danh. Mặt khác tôi còn muốn dâng ông một của lạ. Đó là Diễm Phương. Cô bé mà ông đã bất quả tang tôi đang đụ chiều hôm qua. Lúc ông bò vào, tôi có thấy. Nhưng tôi vẫn tỉnh táo nằm đụ Diễm Phương, vì trong tay đã có những cuốn video làm bùa hộ mạng. Đụ xong tôi có nói với Phương:
– Việc này đã tới tai thầy hiệu tnlởng. Có lẽ mình phải tìm địa điểm khác. Thầy hiệu trưởng hăm sẽ đuổi em tuần tới.

Tôi dựng chuyện như thế cốt làm cho Diễm Phương khiếp sợ để chỉ cho em cách chạy nạn. Đó là ngủ luôn với thầy hiệu trưởng là xong.

Phương đồng ý ngay. Bây giờ thì tùy ông. Ông có thể từ chối hoặc thuận và chấp nhận món quà tôi tặng. Nếu ông đồng ý tôi sẽ sắp đặt cho ông gặp Phương tại nhắ tôi. Rất kín đáo.

Nói xong, thầy Triệp đứng lên trở về lớp học. Tự nhiên tôi thành kẻ tử tù không biết ngày nào lên đoạn đầu đài. Nhưng tôi vẫn miên mang với ý nghĩ được đụ Diễm Phương, cô bé 13 tuổihọc lớp đệ Ngũ. Tôi không đến nhà Triệp, mà nhờ Triệp chở Phương đến đoạn đường vắng, để tôi đón về nhà. Và chúng tôi đã đụ nhau nhiều lần trên chiếc xe van lớn của tôi.
– Nghe ông kể xong chuyện, tôi hỏi:
– Như thếthì tôi có thể giúp được gì cho ông hiệu trưởng?
– Có chứ! Cô biết là Triệp đã chết. Bây giờ không . Còn ai đến đón Diễm Phương đưa đến đoạn đường vắng. Cô Mai có thể nào giúp tôi việc nhỏ mọn đó không? Nói thật với cô, tôi đã yêu Diễm Phương hơn tất cả mọi thứ trên đời này. Yêu như cô Mai đã yêu các cậu Khôi Toàn, Hạnh, Cơ, Khoát v.v… Tôi giật ưùnh thật sự. Vì làm sao ông hiệu trưởng có thể biết tên tất cả các bồ nhí của tôi. Ông thấy tôi
đổi sắc mặt, nên vội dịu lời phân trần để làm tôi an tâm:
– Cô Mai yên chí! Tôi còn biết nhiều điều ghê gớm hơn vậy nữa. Như chính nơi đây thây Triệp đã dẫn đến không biết bao nhiêu học trò tuổi vị thành niên tuổi từ 13 đến 17 để làm tình. Chính nơi đây cô cũng đã phá trinh rất nhiều cậu bé. Và cũng chính nơi đây Đoan Hạnh, hoa khôi trường mình đã làm cho thầy Triệp ghen điên lên mà tự sát.

Hai tay tôi run lẩy bẩy như lên cơn sất. Tôi nghĩ chỉ có một mình tôi biết được bí ẩn về cái chết của thầy Triệp. Không ngờ…
– Xin cô Mai bình tĩnh. Tôi không đến đây với tư cách là hiệu trưởng, mà là một đồng điệu, một đồng chí của Mai. Lẽ ra trường mình có đến bốn người. Nhưng Triệp đã chết, Thu đã ẩn danh. Còn lại chỉ có hai chúng ta. Tôi đã tự ý xếp bỏ hết những lá đơn tố cáo Mai, vì biết sẽ có một ngày tôi sẽ nhờ Mai giúp đỡ… Đó là nhờ cô hãy chịu khó đón Diễm Phương đến đây giùm tôi và tôi tình nguyện trả tiền mướn phòng cho cô Mai hằng tháng.

Tôi thở phào nhẹ nhỏm. Thếlà tất cả hồ sơ tội lỗi của tôi đã được ông phi tang. Tôi nhận lời đi đón Diễm Phương, đưa đến đây cho ông mua vui. Trưa hôm đó, giữa lúc ông với bé Diễm Phương đang đụ lừng trời trong phòng, thì Toàn đến, trên tay xách một valise nhỏ. Giọng Toàn có vẻ hối hả đầy vẻ lo âu sợ sệt:
– Dì Marie. Dì hãy thu xếp đồ đạt thật nhanh lên, và Dì mau ra khỏi nhà này với em ngay. Nếu không Dì sẽ bị vạ lây. .

Tôi hỏi Toàn:
– Có gì mà ghê gđm vậy Toàn? Em có thể nói rõ hơn không?
– Dì có biết ai giết thầy Triệp không?
– Không
– Ông hiệu trưởng.
Tại sao? .
– Vì ông muốngiếtluôn ngườigiữsáu cuốn video quay cảnh ông đụ cô giáo Thu.
– Ai nói cho em biết?

VN88