VN88 VN88

Truyện khiêu dâm hay nhất cô giáo mai dâm đãng

Toàn đồng ý. Vì chàng chỉ có khả năng cho tôi được có mỗi buổi ăn trưa mà thôi. Và Toàn hôm đó đến điểm hẹn, chàng đã xin phép tôi cho Toàn miễn đụ vì đã chơi với Thu và ra hai lần. Không sao, Chúng tôi không che nay. Thẳng thắn, không lường gait nhua. Vậy mà bean lâu mới lạ! Gần như tôi với Toàn mê nhau thì đúng hơn. Vắng nhau nửa ngày thì đã nhớ nhau quay quắt. Vừa đụ xong lại xin làm ngay cú khác. Toàn chìu chuộng tôi tối đa. Như lần hẹn cầu kỳ vào đêm trăng sáng Trung Thu này.

Toàn chèo ghe ra giữa giòng rồi neo lại. Giòng sông vắng, trải rộng ánh trăng màu xanh mờ nhạt. Gió lạnh trên sông làm tôi phải ngồi sát vào chàng, ôm chàng mà ăn bánh uống trà. Toàn khoác chiếc mền cho hai đứa để vừa bên nhau vừa ngắm mặt nước sông im lìm thanh vắng. Chàng cho tay sờ vú tôi xoa nhè nhẹ. Tôi nhìn Toàn đắm đuối hỏi:
– Tại sao anh yêu em dữ vậy?
– Tại vì em giống một người. Nhất là đôi mắt. Đôi mắt như gươm đao. Em có hãnh diện về vũ khí em đang có hay không?
– Hình như có. Hãnh diện lẫn lo âu.
– Vì sao vậy?
– Vì nó báo trước là em đang cưu mang một cuộc đời dâm đãng. Anh thấy đó. Một mình anh không đủ. Em đã phải chạy kiếm thêm cả đám học trò trong lớp để đụ vào những lúc không có anh. Vắng đụ làm em dễ lên cơn điên. Mà quái lạ! Sao em chỉ thích đụ trẻ con. Mà anh làmột.

Toàn đỡ tôi nằm ngửa ra trên đùi chàng, hai tay nâng mặt tôi, nhìn như đang thưởng thức một bức tranh quái dị. Chàng không thể tưởng tượng nổi cái bề ngoài mô phạm, đoan trang, hiền thục của cô giáo Mai lại mang một tâm hồn của một con quỷ dâm dục. Cái dâm dục khác thường cuồng bạo. Tôi có thể đụ suốt ngày. Nghỉ để ăn cơm xong, tôi lại vào giường đụ tiếp, đụ đến khuya. Nếu cần thì tới sáng. Hình như lồn tôi bị một sợi lông cặm chỉa vào chọc lồn lên một cách tàn bạo. Quỳ xem lễ ở nhà thờ mà lồn tôi đã ứa ra. Trong khi đi dạy, vào giờ chơi hễ nhìn thấy một cậu học trò nào vừa mắt là tôi liên tưởng ngay đến việc lột truồng cậu ta ra để bú cặc, và cho leo lên người tôi mà đụ.

Táo bạo hơn nữa, đã có những lần nhìn các cậu, em của mẹ, hay các chú, em của thầy tôi, mà tôi cũng đã có những ước mong rất loạn trong đầu. Cũng may tôi vội vàng tìm hình ảnh khác để mơ tưởng, nếu không, sợ rằng tôi cũng sẽ dám ngủ hết với những người thân thích đó. Người ta thường khen: Đôi mắt cô Mai đã đẹp mà lúc nào cũng buồn xa xăm. Họ lầm to. Tôi có buồn xa xăm gì đâu. Tôi chỉ đang xây những hình ảnh dâm dật, đụ đéo với bất cứ ai bắt mắt tôi trong đầu. Đôi khi tôi nghĩ, nếu không làm cô giáo, chắc tôi đã hành nghè ở nhà thổ. Vì chỉ có nơi đó mới đủ cho tôi thoả mãn cơn thèm khát xác thịt liên tục mà không phải có gì mắc cở. Nhớ lại năm 16 tuổi, tôi đã dụ khị chú bé Đạm 12 tuổi vào bồn tắm mà bú cặc. Hình ảnh đầu đời đó chưa bao giờ phai nhạt trong tôi.

Cho đến bây giờ, tôi đã đụ ít nhất 10 thằng bé con, mà đêm nào tôi cũng nhớ Đạm 12 tuổi của năm xưa. Nhớ đến tên của Đạm, hay nhìn một cơn mưa ngoài hiên là mắt tôi đã mơ màng xa vắng. Như thế thì đôi mắt tôi làm gì mà chẳng đẹp. Ai đã được tôi chấm và nhìn, thì đôi mắt tôi như xoáy, như lấy hết tinh anh từ họ, họ phải xiểng niểng si tình… và con đường đi đến hẹn hò còn chẳng bao xa.

Đạm, 12 tuổi, từ một cậu bé chẳng biết gì, mà tôi đã bạo gan huấn luyện thành một tay thợ đụ rành nghề. Cứ mỗi chiều đi học về là Đạm chạy qua nhà tôi ăn uống thoải mái. Ăn xong, hai chị em cởi trần truồng vào bồn tắm xả nước ấm để đùa giỡn với nhau. Tôi thích thú khi nhìn con cặc to bằng ngón tay cái của Đạm. Những tia tinh khí còn rất lỏng của Đạm tôi cũng đã uống rất nhiều. Chú bé có xanh xao, mà càng lúc Đạm càng muốn qua tìm tôi để chơi trò chơi xác thịt.

Thích nhất là những buổi trưa cuối tuần, tôi đứng dạng chân ra, bắt Đạm quỳ xuống bú lồn. Tôi nhìn mình trong kiếng để tự thấy y mình là một bà hoàng, đang bắt một thằng nô lệ phục dụ sinh lý. Rồi tôi sung sướng với hình ảnh đó.

Toàn bất ngờ hỏi:
– Em đang nghĩ gì đó?
Tôi chối phăng:
– Dạ. Em đang nhìn trăng Thu dưới bóng nước.
Cứ để tôi mặc đồ như thế, Toàn luồn tay vào trong sờ vú và bóp lồn tôi. Tôi thích Toàn gọi tôi bằng em.
– Lúc ãny anh bảo đôi mắt em giống một người. Người tình của anh phải không?
– Cũng gần như thế. Đó là một nữ tu.
Tôi hơi nhổm người, nhìn vào mắt chàng chăm chú rồi hỏi:
– Một nữ tu? Ni cô phải không?
– Không. Một Dì phước. Lớn hơn anh 11 tuổi.
– Chuyện hấp dẫn à! Sao lâu nay anh không kể cho em nghe với.
– Vì đó là một kỷ niệm buồn. Buồn lắm nên kể lại cũng chẳng ích gì.
– Nhưng em muốn nghe. Kể cho em nghe đi người yêu của em.
– Từ năm anh mới 12 tuổi. Đừng cười anh nhen!

Dạo đó anh học trường tư của nhà thờ. Dì Marie dạy lớp anh. Hồi đó anh ngây thơ tự hỏi tại sao dì Marie đẹp như thế mà lại đi tu, uổng quá. Cởi áo nhà giòng ra, Dì sẽ được cả vạn người đàn ông chạy theo. Anh phải nói rằng Dì đẹp áo não, sầu mộng. Anh cũng không hiểu tại sao chỉ mới có 12 tuổi mà tim anh đã biết yêu. Anh đã mượn máy chụp hình của bố vào trường xin phép chụp một lô ảnh của Dì, rồi về in ra treo khắp phòng. Chuyện anh làm chẳng ai để ý, vì chẳng ai dám nghĩ cậu bé học trò 12 tuổi này đã táo bạo dám yêu Dì Marie. Năm 13 tuổi, vào buổi học cuối cùng trước khi nghỉ Tết, anh dã9 diện thật đẹp, xin phép Dì cho anh được chụp chung với Dì một tấm hình. Và anh đã dành tiền để rửa thật lớn thành hai tấm, một cho anh và một anh tặng cho Dì vào buổi chiều 30 Tết tại phòng Dì ở.

Chắc chắn dì Marie dã9 thấy có những gì khác thường ở anh. Giờ ra chơi anh quấn quít bên Dì, phụ lau bảng đen, đổ giỏ rác, hay giặt khăn lau bảng. Đến giờ tan học anh cũng ở lại quấn quít phụ Dì thu xếp sách vở, sổ điểm mặc dầu chẳng bao giờ Dì nhờ tới anh.

Anh còn mang sổ sách cho Dì đến tận phòng Dì, rồi tìm cách cà rà nói chuyện có khi đến cả 15 phút rồi mới ra về.

Mồng một Tết, bố mẹ bảo anh mang bánh mứt đến tặng Dì. Em có biết gì xảy ra không? Dì Marie quàng vào cổ anh chiếc khăn len màu tím hoa cà do chính Dì đan. Dì nhìn anh với cặp mắt lạ hơn ngày thường, hai tay Dì giữ chặc chiếc khăn quàng, rồi nói nhỏ với anh:
– Mùa lạnh sắp tới. Toàn quàng khăn này cho anh ấm và nhớ tới Dì. Nhớ đừng cho ai biết Dì tặng. Dì tự tay đan đấy. Cho em đó.

Người anh rung lên vì cảm động. Nhìn lên tường chỗ bên trái giường Dì ngủ, anh thấy bức hình anh chụp chung với Dì được đóng khung kiếng treo ở đó. Bất giác Dì hôn lên má anh một cái thật mạnh, rồi Dì đi lại nơi cửa sổ, nhìn ra ngoài trời lúc chiều đang xuống.

Dù yêu Dì lắm, trí óc anh thơ ngây của anh không thể nào dự đoán những gì vừa xảy ra cách đó một phút. Anh hụt hang chới với, không hiểu Dì Marie làm thế nghĩa là gì. Anh không dám vội kết luận, hay Dì yêu mình cũng nên? Không, trăm lần không, vạn lần không. Vì Dì là nữ tu và cũng là cô giáo của anh. Anh đứng như trời trồng, nhìn lưng Dì từ phía sau. Cả căn phòng im lặng. Chỉ có tiếng tíc tắc của chiếc đồng hồ reo trên bàn.
– Toàn mang tấm hình treo lên tường về đốt giùm Dì đi.

Dì nói với anh trong khi mặt Dì vẫn hướng ra cửa sổ. Giọng Dì hơi vỡ ra đầy cảm động vào những chữ cuối câu nói. Anh vẫn đứng như chết tại chỗ. Lòng hoang mang kinh khủng. Trí óc non nớt của anh chưa thể hiểu câu nói vừa rồi của Dì. Tay anh ôm chiếc khăn quàng len màu tím hoa cà áp sát lên ngực, rồi lên mặt, vì lòng cứ ngỡ Dì không muốn treo nó ở trong phòng thật. Không nghe anh trả lời, mà cũng không thấy anh cử động, Dì nói:
– Dì nói thế, Toàn có nghe… không?

VN88