VN88 VN88

Bà giám đốc dâm đa tình 18+ Full

Phượng ngập ngừng, những dòng lệ trên má rõ ràng là đang chảy nhanh hơn. Dường như Phượng chỉ muốn ôm chặt lấy Hoàng, muốn nép vào bờ vai lực lưỡng của hắn mà khóc thật to nhưng cố kìm nén.
– Em sẽ nói với anh nhưng không phải ngay lúc này. Đừng bắt em đau khổ hơn nữa có được không anh. Em chỉ xin anh đêm nay đừng bắt em nói gì cả. Làm tình với em đi anh, em chỉ muốn được yêu anh trọn vẹn đêm nay thôi có được không anh.

Hoàng không nói gì thêm, giờ hắn hiểu đêm nay Phượng cần sự im lặng, cần cảm giác được yêu thương còn mãnh liệt hơn cảm giác nhục dục tầm thường hàng ngày. Hắn đạt bà ta ngưa ra giường một cách nhẹ nhàng và cẩn thận như thể trên tay hắn là một bông hoa mỏng manh và dễ vỡ. Thân thể trần truồng trắng ngần mà hắn đã quen thuộc tới mức thuộc lòng từng đường cong, từng vết thẹo giờ lại run lên bần bật trước những cử chỉ điêu luyện của hắn. hoàng không hiểu gì thêm mà chỉ muốn làm hết sức để cho Phượng cảm thấy thoả mãn. Giữa hắn và người đàn bà đáng tuổi mẹ hắn này, tuyệt đối không có tình yêu, hay nói đúng hơn thì chỉ có tình cảm đơn phương mà hắn nhận từ người đàn bà ấy. Nhưng hắn vẫn có tình cảm dành cho Phượng, một thứ tình cảm thật đặc biệt mà hắn chợt nhận ra. Sau mỗi đêm hành lạc với Phượng Hoàng lại thấy mình gắn bó hơn với người đàn bà ấy, khoảng cách giữa hai người được thu hẹp lại. Hoàng dần nhận ra Phượng cũng cô đơn và cũng cần có một gia đình đúng nghĩa của nó như biết bao người đàn bà khác, và hắn có trách nhiêm ở bên để an ủi Phượng. Hắn không còn làm tình một cách miễn cưỡng mà thực sự đã hoà cùng nhịp đập trái tim với Phượng mỗi khi cả hai ân ái. Chính vài thế đêm nay hắn càng làm tình một cách nhẹ nhàng và dịu dàng hơn với Phượng bởi hắn linh cảm thấy trái tim người đàn bà trần truồng đang nằm bên dưới thân thể hắn đang phải chịu một sự tổn thương và tan vỡ to lớn không gì bù đắp. Hắn hôn nhẹ lên mi mắt long lanh của Phượng trong khi bên dưới xuất tinh vào lồn lần thứ hai, hắn không thể cưỡng lại một tiếng thở dài khoan khoái trong lúc nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ của Phượng. Phượng cố kìm nhưng không thể chống lại sự hành phúc tột cùng của một người đàn bà được yêu, nàng đầu hàng. Hoàng xuất tinh xong thì thấy vui hơn một chút khi nghe được tiếng rên rỉ ấy, dù sao đó cũng là lần đầu Phượng thốt ra một lời, dù là vô nghĩa. Nhưng Phượng vừa rên rỉ xong thì đã lăn ra bên cạnh hắn, nước mắt chảy ngày một nhiều và cho đến lúc mọi đau đớn không thể kìm lại được, nó như một cơn lũ cuốn phăng bờ đê cuối cùng và cuộn chảy dữ dội. Phượng trần truồng, áp thân thể vẫn còn đượm mùi ái ân, mùi tinh dịch nồng nàn của Hoàng vào người hắn rồi oà khóc nức nở như một đứa trẻ
– Em sắp phải xa anh rồi Hoàng ơi…..
Hoàng không còn tin vào tai mình, vào lời nói của Phượng mà hắn vừa nghe thấy. Tiếng khóc nức nở của Phượng bỗng chốc làm cho trái tim Hoàng bỗng như vỡ tan vì một niềm thương cảm mà ngay bản thân hắn không thể nào lí giải nổi. Hắn lắp bắp như bản năng, câu nói ấy hắn thốt ra không phải vì tình yêu mà vì một tình cảm nào đó mà hắn cũng không thể đặt tên cho tình cảm ấy.
– Không, em sẽ không xa anh, anh sẽ không để em xa anh.
Hoàng siết chặt lấy Phượng để chứng minh cho lời hắn vừa nói mặc cho trong lòng hắn Phượng vẫn thút thít không ngừng
– Em phải xa anh rồi. Em không muốn đâu Hoàng ơi, em không muốn xa anh một giây một phút nhưng em sắp phải xa anh mãi mãi rồi.

Hoàng nghe những tiếng khóc thổn thức của Phượng kề bên tai mình mà vẫn không thể nào tin đó là sự thực. Điều đó đến một cách quá đỗi đột ngột và ngay bản thân Hoàng cũng chưa thể hiểu rõ được bất kỳ lí do nào dẫn đến điều đó. Thời gian qua Hoàng ở bên Phượng hoàn toàn không phải vì tình yêu mà là vì một sự giao kèo tồn tại giữa hai người, có thể gọi đó là một sự đổi chác cũng không sai. Nhưng điều đó không có nghĩa là giữa hai con người cách biệt rất xa về tính cách tuổi tác và địa vị này lại không thể nảy sinh một tình cảm chân thành. Bấy lâu nay lúc nào Hoàng cũng tự nhủ với bản thân mình rằng hắn đến bên Phượng đơn thuần chỉ vì Chi – người hắn dành trọn tình yêu cháy bỏng. Thế nhưng thực ra chẳng biết tự lúc nào hắn đã tìm thấy ở bản thân mình sự cảm thông và chia sẻ, một thứ tình cảm rất chân thành và trong sáng hoàn toàn trái ngược hẳn với những gì dâm ô đồi bại mà hắn và Phượng vẫn thường làm cùng nhau. Đến giờ phút này khi nghe Phượng nói sắp phải chia tay, Hoàng mới dám thật lòng bày tỏ cùng Phượng những tình cảm của hắn, không phải là tình yêu hay tình bạn mà có lẽ là tình cảm giữa hai con người cùng cảnh cô đơn quạnh quẽ tìm tới nhau một cách bản năng tự nhiên.

VN88