– Mình ơi… tới Châu Đốc, em mướn phòng ngủ đợi mình nghe.
Tấn mừng rỡ.
– Em nói thực không?
– Bây giờ mà anh còn hỏi câu đó nữa hay sao.
Tấn cắn nhẹ lên môi nàng.
– Ờ héng, sao anh khờ quá phải không em.
Đào cười thực dâm dật.
– Tại anh khờ như vậy mới chết người ta hết đó.
Tấn mỉm cười trong bóng tối, chàng cũng không thế nào ngờ được đi xe đò lại có cái thú tuyệt vời như thế này. Có lẽ lần sau chàng phải đi một mình mới tự do hơn nữa. Thân thể của Đào khác hẳn những người đàn bà Tấn gặp. Chắc chắn Đào là người trong giới dưăn dưmặc nên da thịt nàng đầy ăm ắp. Bàn tay chàng đi tới đâu cũng lọt thỏn vào những vùng thật mầu mỡ. Bộ ngực căng đầy, ngỏng lên thực đồ sộ. Những đường cong dốc thẳng làm nhiều lúc Tấn muốn nín thở. Trong thếngồi chậtchội vướng víu này, nhất là có Hương ngồi bên cạnh làm Tấn không xoay trở gì được nhiều. Hình ảnh những bức tượng thần vệ nữ xoáy tròn trong đầu óc chàng trong đêm tối. Tấn cảm thấy những mạch máu trong thân thể đang phồng lên nhưmuốn nổ tung ra từng mảnh vụn. Chàng thì thầm trong hơi thở nóng hổi bên tai Đào:
– Chắc anh chết quá em ơi…..
Đào bấu mạnh tay vô đùi Tấn.
– Anh còn phải nói nữa hay sao?
Cả hai cùng im lặng trong khoái cảm thèm thuồng tới tột cùng.
*
* *
Đào nhớ lại hai năm trước khi nàng được con nhỏ bạn giới thiệu ông thầy của nàng. Ngày ấy Đào còn là một vũ nữ, nhưng sinh sống rất khó khăn vì dù nhẩy giỏi, nhưng thân hình hơi mập nên nàng rất ít khách. Hôm ông Sáu tới bao nàng cả đêm và cho Đào một số tiền lớn thì nàng nhất định phải bắt được hồn ông khách sộp này để lo thân về sau. Đào đã làm đủ mọi cách để giữ chân người khách này lại Nhưng ông ta chỉ coi nàng là một cô vũ nữ qua đêm không hơn không kém. Đào đã tìm tới ông thầy Bẩy Ly này do một đứa bạn giới thiệu. Lẽ d nhiên nàng đã phải tiêu một sốtiền lớn và nghe theo lời saibảo của ông ta một cách tuyệt đối Cuối cùng, nhờ bảo vật của thầy Bẩy Ly, Đào đã chinh phục hoàn toàn người chồng hờ của nàng ngày hôm nay.
Nàng mò tay vô túi, viên “ô mai Bắc Việt” duy nhất còn lại. Có lẽ hôm nay nàng phải dùng tới rồi. Anh chàng trai tơ này không thế nào thiếu được trong cuộc đời nhàm chán của nàng ngày hôm nay.
Tay Đào đụng vô viên “ô mai Bắc Việt”. Nàng nghĩ tới ngày đầu tiên tới gặp thầy Bẩy Ly. Nhà thầy ở đường lên Núi Cấm. Theo ngả Rầy Đét, tới Đá Chài, đi về phía tay trái tới vùng Điện Cây Quế chừng hơn trăm thước là gặp nhà thầy Bẩy Ly ngay. Nhà thầy cũng chẳng có gì đặc biệt, cũng nhưnhững nhà dân cưchung quanh đây. Nhưng chính giữa nhà là một bàn thờ Tổ nguy nga chiếm gần hết căn phòng ngoài. Trên đó bầy biện đủ thứ từ tượng ảnh tới hương nhan, hoa quả bánh trái la liệt.
Nhưng hôm ấy thầy Bẩy Ly không tiếp nàng ở phòng khách. Sau khi người bạn giới thiệu và nàng tình thật kể hết nỗi nguồn cần sự giúp đỡ của thầy Bẩy Ly thì ông dẫn nàng tới một chiếc am nho nhỏ khuất hẳn sau vườn. Người bạn của Đào cũng đã trở về vì có lẽ cô ta biết Đào phải ở lại một thời gian khá lâu.
Khi vô am rổi, thầy Bẩy Ly mới từ từ nói:
– Cô muốn thỉnh bửu bối giữ chân người khách hàng của mình phải khôngl
Đào sốt sắng nói ngay:
– Dạ… dạ… thưa thầy, như con đã thưa với thầy lúc nãy rồi: Đó là sự sống của con, xin thầy làm ơn giúp con qua cơn khổ này.
Thầy Bẩy Ly nhìn nàng từ đầu tới chân, ông ngập ngừng:
– Cô bạn cô có cho biết phải làm những gì không?
Đào hơi đỏ mặt, ấ.p úng:
– Dạ… dạ, thưa Thầy có ạ. Cái đó có sao đâu, con chỉ muốn được việc thôi, còn bất cứ cái gì con cũng nghe lời thầy hết.
Thầy Bẩy Ly gật gù hỏi lại một lần nữa:
– Cô có chắc như vậy không. Vì khi làm phép rồi, tôi không muốn có những chuyện rắc rối hay là mồm miệng đàn bà nói năng lôi thôi, làm trở ngại việc tu hành của tôi.
Đào lật đật nói:
– Không có đâu thầy, con tuy làm vũ nữ chứ không như những người khác đâu. Chỉ muốn kiếm được một tấm chồng để yên thân thôi. Những gì ở đây, con nguyện sống để vậy chết mang theo, chứ không bao giờ dám hé môi. Thầy tin con đi. Hơn nữa, đã nhờ thầy làm việc này, khi thành đạt làm sao con dám nói cho ai biết, nhỡ tới tai anh ấy có phải khó khăn cho con không?
Thầy Bẩy Ly mỉm cười, tát nhè nhẹ vô má nàng nói:
– Tôi nói là nói vậy thôi, chứ thân chủ tôi chưa có ai dám làm phản bao giờ. Hiện nay có cả trăm người đang dùng phép của tôi, chỉ có thêmchứkhông có giảm. Vì phản tôi là chết, cô có sợ không?
Không hiểu sao, Đào thậthồi hộp. Nàng lễ phép trả lời:
– Đã tới đây nhận thầy làm thầy rồi, có bao giờ con dám nghĩ tới chuyện phản phức cơ chứ. Thầy cứ coi con như con cái trong nhà thầy đi.
Thầy Bẩy Ly mỉm cười lắc đầu.
– Cô nhờ những chuyện khác thì tôi còn có thể coi cô như đệ tử được. Nói thực để cô sửa soạn tinh thần nhé. Cái vụ bùa ngải yêu đương này, nhiều khi tôi còn phải làm như người tình của cô nữa nó mới linh, cô có ngại không?
Đào lắc đầu nhìn đi nơi khác, nànglnghĩ tới những gì con bạn đã nói với nàng trước khi nó dẫn nàng tới đây. Tuy nhiên, Đào có ngại ngùng gì chuyện ấy. Hơn nữa, nó chỉ xẩy ra trong bốn bức tường nhỏ hẹp này giữa nàng và ông thầy bùa này mà có ăn chung gì đâu.
Nàng nói nho nhỏ:
– Con tin thầy mà, muốn cái đó thì phải như vậy thôi, chứ thầy có ép uổng gì ai đâu.
Thầy Bẩy Ly vẫn mỉm cười, nụ cười thật hiền hậu làm Đào không thế nào nghĩ được là một ông thầy già hơn sáu mươi tuổi này lại có thể lợi dụng nàng những điều tầm tường như vậy được hay sao.
Nghe Đào nói, ông có vẻ hài lòng lấm, thủng thẳng bảo nàng:
– Thôi được rồi, bây giờ tôi ở đây sửa soạn đồ tế lẽ. Cô trở lên nhà trên nói vợ tôi chỉ cho cách thức đi tắm à bảo bà ấy nấu cho một nồi nước xông và một chậu nước đá, đem xuống đây liền khi cô tắm xong. Tôi chờ cô ở đây.