VN88 VN88

Truyện đam mê nóng bỏng cuồng vội – Truyện 18+

– Cái gì đấy anh?
Tấn mỉm cười trong bóng tối.
– Trời mưa, sấm chớp thôi mà, em cứ ngủ đi…
Hương cười nho nhỏ. ‘
Vậy mà làm em hết hồn, cứ tưởng lại gặp ma nữa.
– Em nằm mơ thấy ma à?
Dạ, em lại thấy hai con ma bữa trước.
– Nó theo em tới đây à?
– Dạ không, em thấy nó đè em ra trong một khu rừng đầy thú dữ, rồi thò tay vô bụng em moi đứa con em ra ăn… ghê lắm anh ơi.
Đào nghe Hương nói, rùng mình, hỏi:
– Bộ cô Hương mơ thấy ma thực hả?
– Dạ…
Hương trả lời xong mới thấy không biết mình đang nói chuyện với ai, nàng hỏi Tấn:
– Ủa, anh Tấn ơi, ai hỏi em đó hở anh?
Tấn cười hinh hích, trả lời:
– Ma…
Chàng vừa nói xong, không ngờ cả Hương và Đào đều nhéo vô đùi mình. Tấn kêu lên nho nhỏ, nắm lấy tay cả hai người. Hình nhưcả hai người đàn bà cùng chợt nhận ra đều làm một hành động. Trong khi Hương để yên bàn tay trong tay Tấn trên đùi chàng thì Đào rụt tay về, nhưng có điều Đào không ngờ nàng lôi luôn cả bàn tay Tấn vô lòng vì chàng vẫn còn nắm chặt tay mình. Vô tình bàn tay Tấn lại đặt ngay chỗ kín đáo nhất của nàng làm Đào cuống lên. Nàng muốn đẩy tay chàng ra nhưng Tấn nhất định ấn mạnh vô hơn nữa làm Đào càng bối rối. Nàng vội vàng cụp cả hai tay giữtay chàng lại nhưng cũng không thếnào lôi được tay Tấn ra. Tấn vẫn cười, nói một cách thật tự nhiên.
– Anh nói chơi thôi mà, làm gì cả hai người cùng tấn công dữ dội vậy. Chị Đào mới hỏi em đó, chị ấy. ở Sài gòn, cũng quen với anh lâu rồi, bây giờ mới nhận ra nhau. May mắn hôm nay gặp lại, chị ấy cũng đi Thất Sơn thăm một ông thầy. Ông này lại là đệ tử của thầy Hai Cơ mới hay chứ.

Đào thấy Tấn nói láo tỉnh bơ cũng tức cười, hai tay nàng vẫn giữ chặt tay Tấn nhưng không còn cố kéo ra nữa. Nàng cũng nói hùa theo chàng cho đỡ ngượng.
– Từ nãy tới giờ, hai đứa tôi ngồi nói chuyện về cô, không ngờ cô thức dậy hồi nào rồi.
Hương cười khúc khích hỏi:
– Bộ anh Tấn nói xấu em ghê lắm phải không chị?
Đào chưa kịp trả lời, Tấn đã nói:
– Ai mà dám nói xấu em, chỉ có điều em ăn hiếp anh là không ai bằng thôi.
Hương kêu “á” lên một tiếng, nàng lùa bàn tay trong lòng Tấn bóp mạnh. Tấn nhướn người lên vì vô tình chàng đã kéo tay Hương ngay vô đó. Thân thể Tấn còn cứng ngắc vì sự đụng chạm với Đào vừa rồi nên bàn tay Hương đụng vô làm nàng hơi ngạc nhiên. Trong khi ấy Đào vẫn cười hì hì, nàng có linh cảm như Tấn và Hương còn đi xa hơn là tình anh em nuôi nữa, mặc dù Đào chẳng nhìn thấy gì vì lúc này mưa đang nặng hột, ngoài trời tối đen như mực. Phía trên đầu còn nhìn thấy lờ mờ bóng hình nhau, còn từ vai trở xuống là cả một khối bóng tối đen ngòm. Cũng vì vậy mà bàn tay Tấn đang nghịch ngợm không ai trông thấy. Đào cũng đã nới lỏng tay chàng và từ từ dạng chân ra lúc nàokhông hay. Hương và Đào bắt đầu nói chuyện với nhau, những chuyện đàn bà trên trời dưới đất. Hình như cả hai người cùng cố nói những chuyện thực xa vời để đánh lừa những bàn tay trong bóng tối đang mò mẫm quờ quạng ngất ngây.

Trong khi bàn tay Hương chỉ rà rà trên quần chàng thì bàn tay Tấn đã đi qua lưng quần Đào, luồn hẳn vô da thịt nàng. Có lẽ Đào để yên cho Tấn vùng vẫy chỉ vì nàng không muốn ai nhìn thấy bàn tay chàng để trên mình nàng, bởi vậy, khi Tấn luồn tay vô trong trong quần Đào, nàng đã lấy vạt áo ngoài che đi bàn tay táo tợn đó. Đã mấy lần những lằn chớp loé lên. Đào nhìn rõ bàn tay Hương trên mình Tấn mà Hương không thấy tay Tấn trên mình nàng.

Bây giờ thì Đào đã biết chắc giữa Tấn và Hương có chuyện gì rồi. Nàng cho là hai anh chị này tò tí với nhau, nhưng không dám cho gia đình biết, nên đem nhau xuống đây hú hí thôi chứ còn gì nữa. Cái cảnh lén lút ái ân này đã xẩy ra trong đời nàng không biết là bao nhiêu lần rồi. Biết vậy, Đào cố tình hỏi Hương về vai trò em nuôi của nàng trong gia đình Tấn. Hương vô ớnh kể lại hết sự thực cuộc sống hiện tại của nàng. Tuy nhiên, nàng dấu nhẹm chuyện tằng tịu với Tấn. Bởi vậy, cho tới bây giờ trong câu chuyện Hương với Đào, Hương vẫn giữ vị trí của một người em nuôi đàng hoàng, đi với anh về thăm cha mẹ ruột.

Mưa càng ngày càng lớn, lại bắt đầu có gió nên bác tài bắt buộc phải lái sát lề đường, dừng xe lại giữa khu đồng ruộng mênh mông chờ cho tạnh mưa mới chạy được. Khi chiếc xe tắt máy, ánh đèn phía trước tắt đi, bóng tối chụp xuống kinh hồn. Gió tổi ào ào, ném những hạt mưa vô xe gây lên tiếng động thật ồn ào, lâu lâu sấm chớp nổi lên inh tai nhức óc. Những tia sét loé lên sáng rực cả một góc trời. Hương đã ôm sát lấy Tấn, bây giờ tay nàng thọc vô túi quần chàng đùa nghịch và vuốt ve mà không sợ những tia sét loé lên để mọi người nhìn thấy nữa. Vô tình chiếc túi nàng thọc tay vô lại bị lủng một lỗ. Hương tinh nghịch thọc tay vô lõ quần lủng trong túi ấy làm cho làn vải mỏng manh của chiếc túi rách toạc ra thực lớn để bàn tay nàng chui qua, lùa hẳn vào trong da thịt Tấn.

Trong khi ấy bàn tay Tấn đã đi tới chỗ tận cùng của nó một cách dễ dàng. Chính chàng cũng không ngờ Đào lại dễ dãi như vậy. Trong xe hầu như mọi người đã ngủ hết, kể cả bác tài xế và anh lơ xe. Bàn tay Hương mò mẫm nghịch ngợm một hồi lâu rồi hình nhưnàng cũng mệt mỏi và lịm đi lúc nào không hay. Bây giờ Tấn biết chắc chỉ còn chàng và Đào thức. Nàng làm bộ gối đầu lên vai chàng ngủ, nhưng kỳ thực có lẽ Đào đang dnh táo hơn ai hết. Đã có lúc nàng ngước mặt lên để Tấn hôn vô môi và nhiều khi miệng nàng còn hé ra cho chiếc lưỡi Tấn lùa vào một cách táo tợn.

Bàn tay Tấn bây giờ cũng không chỉ còn mò mẫm phía dưới nữa, nhiều khi chàng đã lùa lên phía trên, làm súc cả chiếc nịt áo cho bộ ngực khổng lồ của Đào nằm gọn trong tay chàng. Những ham muốn rợn người làm cả Tấn và Đào cùng run rẩy, nhưng trong hoàn cảnh này, đù có thế nào chăng nữa cả hai cũng không thể nào tiến xa hơn được. Đào thì thào bên tai chàng.
– Cưng ơi, anh ác lắm nghe, làm sao em chịu nổi đây.
Tấn nói nho nhỏ:
– Em tưởng anh hơn gì em sao?
– Sao anh liều lĩnh quá vậy?
– Anh cũng không biết tại sao nữa. Em chẳng nói là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ mà.
Đào cắn nhẹ vô vai chàng.
– Anh ghê lắm…
Trong khi đó, có lẽ dựa một bên vô Tấn từ lúc xe chạy tới giờ làm Hương mỏi cả cánh tay trái, nàng xoay người ú ớ trong cơn mê, quay qua phía bên phải, dựa vô cửa kính xe ngủ tiếp. Tay nàng cũng đã rút ra khỏi túi quần Tấn, khoanh vô trước ngực. Tấn nhân cơ hội ấy, nắm một tay Đào kéo về phía mình. Đào hớn hở nắm lấy ngay. Nàng không ngờ Tấn lại có thể cứng ngắc tới như thế. Bàn tay nàng còn cách lớp vải quần tây mà Đào có cảm tưởng như đang nắm một thanh sắt nóng bỏng. Nàng lập lại thực nhỏ câu vừa nói:
– Anh ghê lắm nhe….
Tấn thì thào:
– Em thích không?
– Thích… nhưng làm sao được bây giờ?
Tấn biết Đào định nói gì, chàngquay qua hôn lên miệng nàng thực mạnh và nút chặt lấy chiếc lưỡi vừa le ra thực dài…
Một lúc thực lâu, Đào thỏ thễ trong cơn đê mê:

VN88