– Anh sẽ nậy nắp mộ bia này cho em thấy là cha anh không còn nằn đó nữa.
Nhung hoảng hốt, níu tay Tấn.
– Anh… anh đừng có làm chuyện này nhé.
– Tại sao không?
Nhung run rẩy nói:
– Vì em biết chắc là cha anh đang nằm ở dưới đó.
Tấn cười nho nhỏ. Tiếng cười của Tấn lạnh tanh làm Nhung rợn tóc gáy. Những gai ốc nồi lên khắp thân thể nàng.
– Cũng vì vậy mà anh phải mở nắp mồ để cho em thấy là ba anh đã đi rồi. Và ông già chúng mình gặp hôm đó chắc chắn là ba anh.
– Không… không, đừng làm như vậy anh Tấn ơi. Em chắc chắn là ba anh đang yên nghỉ ở đó. Đừng làm động mồ động mả ổng chứ.
Giọng nói của Tấn thì thầm như gió thoảng mà Nhung tưởng chừng như sấm sét ngang tai, nàng lảo đảo không đứng vững.
Nếu anh nghĩ là cha anh còn nằm đó thì không bao giờ anh dám làm chuyện vừa rồi với em tại đây. Nhung cứng họng, nàng không ngờ Tấn lại nghĩ như vậy Lúc đam mê cuồng nhiệt, nàng đã không nghĩ nơi đây là đâu vì Tấn là người rất trọng đạo đức từ trước tới nay. Quả thực, nếu nàng chịu suy nghĩ một chút thì không bao giờ Nhung lại để cho Tấn hành động như vậy ở chốn này. Bây giờ Nhung chỉ còn biết đứng run rẩy, trừng trừng nhìn Tấn lom khon lấy trong túi vải sau xe ra chiếc búa và cái đục Chàng bất đầu nậy những lớp xi măng chét chung quanh nắp mộ.
– Anh biết là giờ này không còn ai ở đây nữa. Nhưng hãy cẩn thận, em nhìn chừng xem có ai tới thì cho anh hay ngay.
Nhung líu díu mặc quần áo bước ra ngoài. Nàng đứng núp sau tấm mộ bia nhìn dáo dác canh chừng cho Tấn làm cái việc mà nàng đang phản đối mãnh liệt. Chỉ vài chục phút sau tiếng Tấn mừng rỡ gọi Nhung:
– Nhung… Nhung ơi, hãy vô đây coi.
Chiếc nắp mộ bia đã bị Tấn lật nghiêng qua một bên để lộ ra miệng huyệt sâu thăm thẳm, tối om om. Nhung run lẩy bẩy từ từ bước vô. Nàng nhìn theo ánh đèn pin của Tấn rọi xuống dưới.
Chiếc quan tài đã bật nắp, trống không. Những đồ liệm xác còn vứtbừa bãi trong lòng huyệt. Đất ở nghĩa trang này rất đắt tiền nên người ta đã đếm sẵn trong gia đình có bao nhiêug người và đào cũng như xây sẵn bấy nhiêu từng cho từng ngừời trong gia đình nằm chồng chất lên nhau. Căn mộ này gia đình Tấn đã xây ba từng dành cho cha mẹ chàng và chính Tấn nữa. Vì ba Tấn là người chết đầu tiên nên quan tài để dưới cùng. Hôm đó chính mẹ Tấn đã không muốn cho người ta đậy một bửng chắn trên quan tài cha chàng. Bởi vậy, hôm nay chỉ cần nậy nắp mộ là Tấn và Nhung nhìn thấy quan tài ở dưới lòng huyệt ngay. Sự thực đã được chứng minh rõ ràng. Dù Tấn đã đoán là cha chàng không còn nằm ở đây, nhưng chính Tấn là người bị giao động hơn cả Nhung. Chàng nói với Nhung mà miệng đánh bò cạp, chân tay run lẩy bẩy.
– Anh… anh đã đoán chắc là.. là… cha anh đã sống lại.
Nhung níu cứng lấy Tấn. Thân thể nàng lạnh toát và run lẩy bẩy.
– Như vậy là ông già bữa đó chính là cha anh?
Tấn gật đầu.
– Phải, chính là ổng. . .
Nhung nói không ra hơi.
– Tại sao ổng không nói chuyện với anh?
Tấn nhớ lại những bl mật mẹ nàng vừa nói mấy bữa qua…
*
* *
Ba chàng là một thầy bùa rất cao tay. Nghề này là do cha truyền con nối từ bẩy đời nay. Cũng vì vậy mà từ bẩy đời rồi, giòng họ của chàng gần như tuyệt tự. Mỗi đời chỉ có thể để lại một người con trai duy nhất.
Ba chàng rất khổ tâm về điều này nên ông quyết định không truyền nghề cho Tấn nữạ. Tất cả kinh sách và bửu bối ông đều bỏ vô một cái hộp dặn mẹ chàng đem chôn chung với xác ông, tuyệt nhiên không cho Tấn biết chuyện này.
Cũng vì thế, ông không hành nghề thầy bùa khi Tấn bắt đầu khôn lớn. Ông cũng dọn nhà từ vùng Thất Sơn về Sài gòn sinh sống để dấu nhẹm tung tích của mình. Với số vốn liếng và ruộng đất tậu được từ trước, cuộc sống của gia đình Tấn rất thoải mái. Không ai phải làm lụng gì cả. Những hoa lợi trong các thửa ruộng cho người ta cấy rẽ đã đủ nuôi sống gia đình ba người một cách thoải mái. Từ đó ba Tấn âm thần theo đuổi một mục đích chỉ có một mình ông biết. Mẹ chàng cũng chỉ hiểu lơ mơ là chồng mình muốn xoay đổi cục diện về đường con cái. ở sau nhà mọi người đã cất một cai am nho nhỏ, hàng ngày ông ra đó tụng kinh gõ mõ niệm Phật. Mọi người, kể cả Tấn, trong mười mấy người con côi. Ở sau nhà ông Tư tu hành Phật Pháp, chứ có ai ngờ đâu đó chính là nơi ông đang luyện Bùa Ma. Quyết hy sinh kiếp người đời này để hoán đổi định mệnh của trời đất.
Thời gian thấm thoát trôi qua thực mau. Tấn đã khôn lớn và chàng tốt nghiệp đại học nghành sư phạm. Ông Tư vẫn âm thầm luyện Bùa Ma. Cho tới bấy giờ mẹ Tấn cũng không còn để ý ông đang làm gì nữa. Nhiệm vụ của bà là tới mùa lúa, trở về vùng Thất Sơn thâu hoa lợi lo toan việc nhà cửa, cơm nước.
Ông Tư như một chiếc bóng trong gia đình. Ông hơn vợ gần hai mươi tuồi nên tới lúc này, vấn đề tình dục đối với ông không còn nữa. Vợ ông sau khi sinh con, bác sĩ cũng đã khuyên không nên đê thêm, vì có thể nguy hiểmtới tánh mạng. Hơn nữa, qua lần sanh Tấn, bà đã trải qua những giây phút thập tử nhất sinh, và từ đó cảm thấy chán ngán vấn đề chăn gối.
Khi ông Tư qua đời, tuổi trời cho cũng gần bảy mươi. Ông đã hộc máu trên tay người con trai duy nhất trước khi lìa cõi thế. Cái am sau nhà từ đó vắng tiếng kinh kệ. Thỉnh thoảng mẹ Tấn mới ra sau quét dọn cho sạch sẽ và thắp vài cây nhang để tưởng nhớ tới chồng. Những năm sau này bệnh hoạn và yếu đuối, bà chỉ sai con nhỏ người làm ra đó quét tước bụi bậm mà thôi. Phải nói, mỗi lần mẹ nàng sai con Hương đi dọn dẹp trong am là cả một cực hình cho con nhỏ. Hương là một cô gái quê hết sức siêng năng, nhưng phải cái tội sợ ma không ai bằng. Cũng vì vậy mà mỗi lần Hương phải ra am dọn dẹp trong am, nàng lại cố nài nỉ Tấn đi cùng cho bằng được. Và sau này thành thói quen, hễ mỗi lần mẹ nàng sai Hương đi dọn dẹp là bà phải chờ cho Tấn về đi cùng với nó.
Hôm qua Tấn tới nhà Bình mấy lần, nhà vẫn đóng cửa im lỉm. Chàng không thế nào liên lạc được với ai. Bởi vậy cứ tới đó một lúc là Tấn lại phải chạy về nhà chờ vài tiếng sau mới trở lại xem có ai về chưa. Cho tới chiều tối, mẹ Tấn thấy chàng cứ ngồi than ngắn thở dài mãi nên sai con Hương ra am sau nhà dọn dẹp để Tấn phải theo nó cho có chuyện.
Hương cũng không ngờ hômnay bà Tưlại sai nàng quét dọn cái am đó vào giờ này. Mặc dù có Tấn đi theo như mọi khi, nhưng trời bắt đầu tối thếkia, ma quỉ hiện hình lúc nào không được. Nhất là Hương đã biết chuyện ba Tấn đội mồ, hiện về đi ngời ngời trước mặt Tấn từ mấy bữa nay làm chàng điên đảo bỏ cả làm ãn. Ngay từ nhà trên đi ra am, nàng đã cố tình đi sát vô Tấn cho đỡ sợ. Mặc dù nàng là người làm công cho gia đình Tấn, nhưag được Tấn và mẹ chàng coi nhưngười nhà. Bởi vì chỗ quen biết giữa gia đình nàng và gia đình Tấn. Ba má Hương trông coi ruộng vường cho gia đình Tấn ở Thất Sơn, gia đình nàng ngoài việc mướn người làm ruộng cho gia đình Tấn, cả nhà còn xúm vô làm vài thửa ruộng riêng để kiếm thêm lợi tức vì nhà quá đông người.
Khi ba Tấn qua đời, ba má Hương đưa nàng lên Saigòn làm công cho gia đình Tấn, vì khi ấy mẹ Tấn cũng đã yếu rồi, không thể làm hết công chuyện nhà một mình được. Hơn nữà, khi ấy bản thân Hương cũng có chuyện không hay xẩy ra ở nơi nàng ở. Cái chuyện rất thông thường xẩy ra ở những vùng hẻo lánh nửa việt cộng, nửa quốc gia này cho những người con gái đẹp. Hương bị những người có thế lực ở đây dòm ngó, và muốn làm chuyện bậy bạ, nên cực chàng đã phải lên Saigòn lánh nạn cho bản thân và tránh phiền phức cho cả gia đình.