VN88 VN88

Truyện cô giáo hoan dâm đãng thiếu tình

Thằng bé đâm hoảng gắt: đứa nào, đứa nào dám hỗn với cô. Nhưng cô Hoan nào đã tỉnh. Cô vẫn khóc sướt mướt và than: tôi biết mà, tôi là đàn bà làm sao chống lại được hắn. Nó nắc tôi hùng hục như trâu điên, xé nát cả bim tôi ra và đâm thấu tận cùng trong đó. Cô vừa nói vừa he hé bàn tay như để mọi người nhìn thấy vết thương của cô.

Đứa cháu hoảng sợ nên giục rối rít: cô để cháu nhìn xem vết rách có lớn không. Và chẳng đợi cô Hoan cho ý kiến, nó đã cầm lấy bàn tay cô mở ra. Trước mắt nó là một chùm lông đen nhánh, xen lờ mờ màu trắng của hai gò âm môi cao vút hẳn lên.

Cô giáo cũng chẳng quan tâm xem nó tìm tòi gì vì dù gì cô cũng hết đời con gái rồi. Thằng bé cẩn thận nhếch từng mu ra để khám xem cho kỹ. Chẳng có gì lạ, nhưng nhờ dịp này nó mới biết và thấy lồn cô tận tường. Hai mu vun vun che kín cái khe giữa, lông mọc đầy như cỏ dại che cửa hang.

Khi nó vén cái mu ra thì miếng yếm vẫn không có dấu gì suy suyển, trái lại trông đẹp và khép nép vô ngần. Dại gì nó nói ra điều này để mất đi sự ngắm nghía. Nó vờ banh hẳn hai mu ra khám xem ra sao. Ôi cái hạt thịt xinh xinh lồi ra như hạt đỗ ở góc trên cái bướm, trông tựa hạt ngọc trai đính gắn vào người cô. Còn miệng con trai thì hồng đỏ, múi lỗ đái mòng mọng nổi sần. Nó suýt buột miệng khen lồn cô đẹp hết xảy, nhưng kịp giữ nín khe.

Nó khều khều hai mép thịt thì thấy hai mu nhúc nhích. Nó những muốn giúi mũi vào ngửi hít cho thỏa dạ. Cô Hoan thấy nó xem xét đã lâu lâu thì sốt ruột nên hỏi: cháu có thấy dấu máu gì không. Nó ơ ơ lấp liếm. Cuối cùng thì nó cũng phải bảo: không xảy ra gì tất, cô ạ. Chắc cô hốt hoảng mơ nên nghĩ là bị hiếp đó thôi, chứ cháu xem thì nguyên si mọi thứ.

Cô giáo quá sức tẽn tò. Lại một lần sự hớt hải của cô khiến thằng bé có cơ hội nhìn nốt cái bim cô như nó ước. Thế là cũng tại cô cả, đây rồi cô áy náy có trách rủa nó thì lại cũng oan cho nó luôn. Cô trẽn quá nên nhè nhẹ vơ cái áo khép vạt vào, thằng bé tiếc rẻ nên gạ gẫm: cô mệt mỏi quá, để cháu xoa bóp cho cô một lúc.

Cô Hoan bịn rịn không ưng, nhưng thằng bé đã nhẹ lật úp người cô lại và dùng hai tay xoa đẩy các cơ bắp nơi lưng cô. Qua lớp vải áo, những cái nhấn tay của đứa bé chưa làm cô thư giãn, song dù sao cô cũng thấy êm êm.

Thằng bé vuốt lên vuốt xuống, đùn những bắp thịt để máu lưu thông đều. Cô giáo có vẻ ưng nên ư a nho nhỏ trong miệng. Thằng bé xoa chán nơi lưng thì bóp mạnh ở hai bả vai, múc múc cho các thớ thịt bị kích động. Lại kéo xoa hai cạnh lườn xuống tới thắt lưng, và sau vài giây lướng lự, thằng bé bắt đầu xoa hai mông cô.

Nó là tay mơ mà nhờ tận tâm nên cô cũng thấy dễ chịu. Nó còn giúp xoa hai bắp chân và bẻ lắc cắc các đầu ngón chân cô nữa chứ. Hơi thở cô đã trở lại đều đều. Thằng bé hỏi ý cô xin để nó xoa bóp phía trước người cô, nhưng cô không ưng. Thằng bé thở dài, cô hiểu nó không hài lòng.

Cô vội đánh tháo sự lúng túng của hai người: cám ơn cháu, cô khỏe rồi. Cháu đi nghỉ đi. Nhưng thằng bé ngúng nguẩy chưa làm. Cô lại giục: cháu có chờ gì nữa. Thằng bé phải mạnh dạn thưa thốt: cháu rất yêu cô, muốn giúp cô mà cô cứ ké né với cháu. Chỉ lúc cô sợ cô mới cần đến cháu, còn thì cô hắt hủi và muốn doãi cháu ra. Nó nói mà miệng phụng phịu thấy dễ ghét.

Cô giáo lại một phen lính quính. Cô thấy dùng dằng, cho hay từ chối, phải làm sao đây. Thôi thì đành, cô giáo ngồi hẳn lên, nói như dỗi: này thì cháu bóp cho cô, nhưng cô chỉ mỏi ở hai bả vai thôi, cháu giúp nốt rồi đi nghỉ.

Thằng bé không dám đòi hỏi xa nữa, nhận lời liền. Nó nghĩ là phải từng bước âm thầm gây sự tin cậy nơi cô, chứ tham lam đòi mọi việc ngay thì khó thành tựu. Nó xin phép cô rồi leo lên giường cô, lòn ra phía sau lưng. Hai tay nó đặt lên bả vai và dè dặt xoa xoa bóp bóp.

Chiếc áo lọp xọp lùng bùng, nhích lên nhích xuống. Nó làm trật qua trật lại, có lúc chiếc áo căng thẳng chạy theo cái xốc tay của nó nên muốn đội hổng lên. Cô giáo xem chừng thấy cháu xoa bóp thích nên cũng thở dịu dàng và hơ hỏng. Thằng bé cố tình lôi cho vải áo cọ đè lên chỗ vú cô và khi thấy cô lim dim ra chiều không phản đối thì nó càng nắm vải áo bóp nghiến thêm nữa.

Cô Hoan rên nho nhỏ trong mồm. Thằng bé cũng bắt đầu cơn buồn ngủ. Chẳng thấy cô bảo ngưng nó cứ lẽo đẽo làm mãi. Chỉ lúc chợt gục vào người cô, nó mới giật mình. Nó mở mắt thì cả người nó đã ngả giụi vào lưng cô giáo. Cô cũng chợt tỉnh ra, hối nó thôi ngưng.

Thằng bé lồm cồm trở về chỗ nằm với đôi mắt díp lại.

Thằng bé chưa hẳn hoi bò đến chỗ nằm của nó đã ngã chúi xuống mà ngủ. Chỉ một loáng, tiếng ngáy của nó đã tựa hò kéo gỗ. Cô Hoan thấy nó rất tội. Có lẽ từ chiều đến giờ nó lăng xăng lo lắng đủ chuyện cho cô nên bây giờ nó mệt cũng nên. Lại thêm tánh ba trật ba giuộc của cô làm cho nó muốn điên cái đầu. Có khi nó thực tình chăm sóc cô, còn cô thì giở giăng giở cuội, lúc hét lúc đuổi, lúc ưng lúc ruồng rẫy, thằng bé chẳng hiểu ra sao cả.

Nó đã phản ứng bằng cái cách của đứa trẻ mới lớn, cô nhìn thấy rõ ràng. Thực ra, được một người khác phái xun xoe giúp đỡ, cô giáo cũng thích bằng chết. Nhưng địa phương này bé quá, nghề mô phạm của cô lại ràng buộc đủ vẻ, một phần chủ yếu là cô xem cậu ta còn nhỏ, chả biết gì. Có tò mò chẳng qua là nghe hớt ai đó nên hình dung, tưởng tượng cho qua, cho dù đôi lần cô bắt gặp nó nhìn hớp hồn vào cái nịt vú của cô như bị thôi miên ngây dại.

Đôi lúc thử đoán xem cô nghĩ đúng chăng, cô đã vờ quên món này món khác là y như cậu bé nhắc cô liền. Gì chứ giục cô thay đồ mặc lót là nó hăm hở nhanh lắm. Hình như những cái xú cheng và quần lót của cô gây cho nó một sự phấn khích đặc biệt. Cô mà thuận làm theo là nó hí hửng ra mặt. Cứ xem cái kiểu nó vơ lấy nịt vú và sịp của cô, nầng niu như nâng hòn ngọc là cô biết thằng bé yêu cô rồi.

Chiều này, cô kẹp tư tưởng nó ngặt quá đến nỗi nó phải thẳng tuột phun ra “ nó yêu cô “. Lời đó chẳng qua chỉ là một thừa nhận kết thúc chứ nó chẳng cần thố lộ cô cũng đã biết tỏng tòng tong rồi. Vậy mà cô cũng điếng đi một chặp, cô nghe như mũi kim đâm thọc vào tim cô. Thằng bé gan cóc tía thực, nó dám nói huỵch toẹt cõi lòng với cô, chẳng màu mè, chẳng dấu diếm, chẳng e dè như bọn lóc chóc khác.

Vậy mà cô vẫn chưa tin nó lớn. Chỉ đến khi nó áp gần người cô, choàng áo cho cô, khúc dái của nó cọ cọ vào bắp vế và đâm xỉa ra một gậy, cô mới té ngửa là nó bự xư cật lực. Buồi dái cỡ đó thì nó có mơ tưởng yêu cô cũng lẽ đương nhiên thôi, còn cô, sao khó khăn quá mức khi phải đáp lời nó.

Nó yêu cô chẳng là tội vạ, nhưng nếu cô nhận lời thì thiên hạ sẽ đánh giá là cô lợi dụng hay chài ngải con nít thì sao. Miệng lằn lưỡi mối ở cái chốn nhỏ nhoi này bịt sao cho hết, họ sẽ kháo ầm lên cô làm bậy với trẻ con. Rồi những cha thường đeo theo gạ gẫm cô sẽ đặt đủ điều đủ chuyện để kể xấu cô.

Nếu không chê bai cô lỡ thì nên câu dầm thằng nhỏ, vô ra bẹo vú bẹo lồn nên thằng nhỏ mới lọt vô tròng của cô. Hoặc có tía còn tô màu lâm ly rùng rợn hơn là thằng nhỏ có con cu bự nên chơi cô đã mà cô mết nó chết lên chết xuống. Mấy tía nội đó làm như đã chun nằm phục dưới giường cô thấy hai người đụ nhau nên kể đủ chi tiết rõ rệt.

Trên đời này, chuyện chẳng có gì mà nghe nói thét ai cũng tin, huống chi chuyện con trai đụ cô giáo là chuyện hay ho ở xứ khỉ ho cò gáy thì lại càng dễ là đề tài cho thiên hạ biếm nhẽ. Ai chớ mấy cha bị cô đá té lăn dưa được dịp hí hửng gặp cô dám xỏ xiên hỏi chọc: sao cô giáo, em nhỏ chơi cô sướng chớ.

Nhưng lúc nhìn hai mắt đứa bé mờ tịt hẳn đi sau khi thú thực yêu cô, cô quả thấy tôi. Thằng nhỏ hồi nào giờ có ai là mẹ, là chị để ủi an, than thở đâu, chắc nó thèm được có cặp vú để dựa vô khi thui thủi. Đó là ánh mắt cô đã bắt chộp khi nó run tay quàng cho cô chiếc áo.

Cặp mắt nó như đang lột vỏ trái chuối ra, nó ma sát lên cặp vú cô như ngọn lửa khò, tia nhỏ xanh mà bỏng rát. Sự lần chần của cái nhìn ở nó như vuốt ve, như mơn trớn từng chiếc vú của cô, chính cô cũng thấy hai cái núm lăn tăn và cứng lại.

VN88