VN88 VN88

Trên thân thể cô thì chỗ nào cũng đẹp – Truyện 18+

Song ngay vào chiều hôm sau, khi vị nữ trụ trì bận đi thuyết pháp bên ngoài. Đạo sĩ Lân vẫn đến Đào Hoa ni tự, Một bóng áo nâu sòng nhảy bổ ra, ôm chầm đạo sĩ Lân ra chiều chờ đợi đã lâu:
– Đại đạo sĩ ơi ! sao mà đợi anh lâu quá vậy ?
– Đừng gọi bần đạo là anh, gọi là em cũng được mà.
– Nhưng đại đạo sĩ hơn em đến mười mấy tuổi lận ?!
– Thì đã sao, nữ thí chủ ? Ở trên giường, ai lớn hơn ai cũng vậy thôi… chúng sanh bình đẳng mà.
Tiểu ni cô nọ hừ một tiếng, liếc đạo sĩ Lân một cái sắc lẻm. Hắn cười híp mắt bảo:
– Nhìn bên ngoài ni cô lớn hơn bần đạo cũng đến mấy tuổi đấy, vậy bần đạo gọi ni cô là chị nhé.
Vừa ôm vừa kéo đạo sĩ Lân lôi vị tiểu ni ấy vào phòng. Thì ra đó là Hà Linh, người tiểu ni cô đặc trách phục vụ vị nữ trụ trì. Lão ngồi dựa vào thành giường, ôm trong lòng tiểu ni cô. Một bàn tay của lão đi đi lại lại dưới làn áo của ni cô, ni cô đê mê lim dim cặp mắt, chốc chốc lại phá lên cười hăng hắc. Hai bắp chân mềm mại, trắng nõn dài sọc của tiểu ni Hà Linh bắt đầu khua lung tung lên trời.
Đạo sĩ Lân cười mơn: – Thí chủ Hà Linh ơi ! bần đạo ta muốn tham thiền.
Ni Tiểu Ngọc mặt đỏ như say rượu lắc đầu: – Không được !
Ni Hà Linh ngẩng cao đầu và ưỡn vú ra phía cho có vẻ cao ráo hơn.
Đạo sĩ Lân mở mắt, ngạc nhiên: – Sao ? Chị Hà Linh không thích à ?
– Bây giờ không phải lúc, có nhiều người còn chưa ngủ…Ta vào việc chính đi.
– Đây cũng là việc chính. Làm việc này trước, rồi làm đến việc kia.
Đạo sĩ Lân kéo vạt áo cà sa của ni cô lên, một thân hình trắng bóc lồ lộ xuất hiện, thì ra người nữ tu không mặc đồ lót bên trong. Ni Hà Linh đưa đẩy hai chân vùng vẫy cho đủ lệ… rồi việc đâu cũng vào đấy…
Hắn thầm thì vào tai ni Hà Linh:
– Một khi người ta đã quen với một chỗ nào thì khi ở gần, tay chân khó mà tự chủ được.
Hắn nói năng giữ lễ, phong độ có vẻ quân tử, chỉ có ánh mắt là dâm tà mà thôi. Tuổi tác đã gần 40, nhưng khuôn mặt hắn lại tỏ ra trẻ như con trai đôi tám.
Quả là, dứt bỏ hồng trần là một việc không dễ.
Hai người trong phòng ôm nhau uống rượu, có lẽ trời quá nóng và rượu cũng làm người ta nóng thêm lên, nên hai người mặc y phục cực kỳ mỏng manh. Ni Hà Linh dùng miệng mớm từng ngụm rượu cho đạo sĩ Lân, còn hai bàn tay hắn thì di động lên xuống liên tục trên tấm thân nõn nà của Hà Linh. Lúc xuân tình đạt đến mức cực điểm, Hà Linh từ từ mở cặp mắt đỏ ngầu, mê mệt khẽ thốt lên:
– Thật là hứng thú, những kẻ tu hành chuyên tâm thật lãng phí.
Đạo sĩ Lân vuốt má ni Hà Linh:
– Nữ thí chủ Hà Linh ơi ! nhẫn nại thêm một chút có được không. Đêm còn dài mà…

Cuối cùng thì sư Thanh cũng phát hiện ra tất cả, hoa đào – tiểu ni Ngọc và Hà Linh đã nở rộ trong bàn tay đạo sĩ Lân, bà ta gọi hắn lên để cấm cửa hắn đến chùa. Hắn thì chỉ mong một dịp như thế để tiếp tục đẩy đưa.
– Thí chủ dùng không hết, chia cho người khác thử một chút cũng không được sao ? Bần đạo làm việc gì cũng có độ lượng mà, nữ thí chủ yên tâm đi
Miệng thì nói, tay hắn lại xoa mạnh cặp vú mướp bự hơn trái bưởi của sư Thanh, lưỡi le dài ra liếm liên hồi.
– Tất cả bọn họ có thể trẻ đẹp hơn nữ thí chủ, nhưng có những điểm nữ thí chủ ăn đứt khi so sánh trước bọn họ. Chẳng hạn cặp vú đáng yêu này, đi khắp thiên hạ cũng chưa chắc kiếm được.
– Làm sao mà em yên tâm được chứ, lúc nào trên giường đại đạo sĩ cũng nói ngọt hơn đường phèn, nhưng xuống giường rồi thì quên ngay ! Đạo sĩ nói thì phải nhớ lấy lời nghen !
Vừa nói bà ta lại ngã người vào vòng tay đạo sĩ Lân, khi thấy cả người đang căng lên, khí huyết như đàn ngựa bất kham phi điên cuồng trong huyết quản, ánh mắt ngây dại dần.
– Mọi việc đất trời đã an bài, con người khó thể cải biến, cốt sao cho tâm được an, tâm an hay không là do ý niệm. Ý niệm bất thành thì tâm bất an, vậy hà cớ gì mà không hành để cho thoả ý hả sư Thanh ? Nhân sinh trăm năm chẳng qua một cái nháy mắt, duyên chưa tận thì tâm đâu dễ hoá, bần đạo và thí chủ gặp nhau – ấy là duyên !
Lão vừa xoay mông trắng nõn sư Thanh lại mà bóp mà mà nắn để tiếp tục giã cho xong cái cối nợ đời. Đạo sĩ Lân phủ phục trên người sư Thanh rì rầm tiếp tục thuyết pháp:
– Nam nữ hoan hợp là điều mong muốn của trời đất, thí chủ ạ.
Miệng sư nữ Thanh cứ há hốc ra, không biết vì nghe thuyết pháp hay hoặc vì được thỉnh được cái chày giã quá tốt ! Cơ hồ bà ta biết rằng, không trốn được người, không trốn được mình thì tâm bất an. Đã vậy thì làm sao chứng quả được, thôi thì cứ gắng trả cho xong một nghiệt chướng – ý người. Ngoài cửa phòng, người sư nữ ty tri khách – phụ trách tiếp khách trong chùa đang hé mắt dòm vào. Bà ta chứng kiến tất cả, thầm thở dài uể oải, bà không hề bất ngờ khi xác định vị trụ trì có tướng diện một hồng phấn dâm ma.

VN88