VN88 VN88

Trên thân thể cô thì chỗ nào cũng đẹp – Truyện 18+

Đây là kết quả mỹ mãn của hắn sau nhiều tháng tới lui Đào Hoa ni tự – một ngôi chùa nhỏ tại một vùng quê hẻo lánh.

Phụ nữ thì thường thực dụng, đó là một điều dễ hiểu nên cũng dễ chấp nhận. Tuy nhiên quá thực dụng thì đàn ông dễ xa lánh, vì hành động như thế, mọi chuyện đã trở nên sỗ sàng vô duyên. Những người đàn bà ni sư ở đây không quá thực dụng, bởi kẻ quyết tâm thực dụng thì không hề có ý định đi tu. Ðạo sĩ Lân đã cúng dường rất nhiều cho Đào Hoa ni tự, hắn nhớ ngày đầu sai người đem lễ vật đến chùa… Ðám đàn bà ở đây khi thấy tiền nhiều, hành động dễ trở nên lúng túng, lóng ngóng. Dùng cách thức này để lấy lòng mỹ nhân, nhưng chưa chắc có thể giữ được lâu; nhưng đại đa số đàn ông đều chọn lựa cách thức này, cũng một phần tại đa số mỹ nhân thích như vậy.
Cái gọi là anh hùng hảo hán, cũng chính là người kiên trì đến cùng. Bởi trong những người xuất gia có mấy người thực sự chán ngán hồng trần ? Có khi đời chán họ còn nhiều hơn là họ chán đời !

Trong chánh điện trang nghiêm của Đào Hoa ni tự, có năm ni cô đang ngồi xếp bằng, tuổi họ không vượt quá 23, 24 trừ một ni sư trung niên đang chủ trì. Ðèn dầu mờ tối, hắt ánh sáng yếu ớt lên những khuôn mặt trắng xanh của các ni cô. Bước vào đây thì phải chịu đựng một sự tịch mặc vô biên. Ðương nhiên, kẻ chân chính nhất tâm hướng đạo thì không cảm thấy như vậy.

Buổi vãn khoá hoàn tất, do một ni sư trung niên dẫn đầu, các ni cô lần lượt đi ra khỏi chánh điện. Ðàn bà vẫn là đàn bà dẫu có là kẻ đã đi tu, dáng các ni cô chân nhỏ nhắn bước đi giống như cây liễu lắc lư trong gió nhẹ.
Một hôm có nữ sư Mai – người phó trụ trì ở Đào Hoa tự đến Hộ Hoa đạo quán hoá duyên, vô tình sư nữ Mai gặp đạo sĩ Lân ra tiếp khách. Ðạo sĩ Lân đã lần lữa đem hiến một số vàng lớn, kèm theo một lời hứa giúp người này lên chánh trụ trì. Tất cả những thứ ấy được đổi lại vì nể mặt hắn, đồng thời do bên ngoài trời quá tối. Mọi chuyện diễn ra đúng như tay đạo sĩ cáo già trù tính, người sư nữ phó trụ trì đã lưu lại qua đêm tại một trong những căn phòng của đạo quán Hộ Hoa. Ðầu đêm, Tô Hộ Hoa đạo trưởng mỉm cười một cách khó hiểu với người phó trụ trì Đào Hoa ni tự:
– Nữ thí chủ đến đây chỉ lo giữ của mà thôi, còn mạng nữ thí chủ thì đã có thần thánh phò hộ rồi, chẳng mất mát đi đâu mà sợ.
Sư nữ Mai ngờ ngợ song không thể nào có thể tưởng tượng ra nổi cái hậu quả đêm ấy. Sau khi phục thuốc, trong đêm đó đạo sĩ Lân vò bóp người ni sư phó trụ trì, đây cũng là người phốp pháp nhất trong Đào Hoa tự, bà ta có cặp vú lắc lư bóng loáng to đùng như cái đầu của mình khi không đội khăn. Ðàn bà cuồng nhiệt giống như trái ớt vậy, người sành ăn – ăn ớt càng cay thì càng thoả thích. Sư nữ Mai là một đại diện tiêu biểu cho cái cảm nghĩ này. Lâu ngày không biết đến đàn ông, bà ta làm như cơ hồ trong một đêm là đủ bù cho bao khoảng thời gian thiếu vắng trước kia.

Chẳng hiểu vì sao sư nữ Mai đã không kháng cự lại Lân ngay cả sau khi…bà ta đã tỉnh thuốc. Ðạo sĩ Lân giao hẹn mỗi tháng sư Mai đến Hộ Hoa đạo quán một lần, nhưng bây giờ người hoá duyên lại là hắn. Bởi sư Mai sau lần lỡ làng ấy đã đe dọa hắn: Nếu ông không dòm ngó gì đến tôi thì tôi sẽ đi khắp nơi tuyên truyền, ông đã xâm phạm đến nhân phẩm của tôi mà không muốn nhận trách nhiệm.
Sư nữ Mai dí tay lên trán đạo sĩ Lân:
– Ðồ đạo sĩ đáng chết !
– Ôi sao nữ thí chủ lại nói như vậy, ngoài bần đạo ra, có ai đủ khả năng hầu hạ được nữ thí chủ hơn vậy nữa ?
Từng bước hắn buông lời thuyết phục bà ta. Nào là kiếp nhân sinh như giấc mộng, chuyện hành lạc cũng không có gì sai quấy, chỉ cần đừng thấp hèn là được. Sư nữ Mai là chiếc cầu nối cho hắn từng bước đột nhập vào Đào Hoa ni tự.
– Sư nữ đừng nghe những lời bẻm mép trong sách vở kia. Sống giữa đời, diệt dục mà được ư ? Ngăn chặn những ham muốn bằng một mục đích không ham muốn, vậy mục đích không ham muốn kia có phải cũng là một ham muốn không ?
Sư nữ Mai đỏ mặt to mắt nhìn hắn:
– Ồ, diệt dục còn một mục đích xa hơn: thoát khỏi vòng nhân quả luân hồi. Ðó là con đường chánh đạo !
Hắn lại cười khà khà, đung đưa cái bản mặt đáng ghét cạ sát vào môi sư nữ Mai:
– Vậy thoát khỏi vòng luân hồi để làm chi ? Một nơi không có nỗi buồn mà lại có niềm vui được, một nơi không có hận mà lại có yêu chăng ? Hoặc giả không vui không yêu thì con người ta có khác chi gỗ đá ? Ðể trở thành vật vô tri thì như vậy thì có cần phải cực nhọc diệt dục ư ?
Trong lúc sư nữ Mai đang lúng túng tìm cách trả lời, thì ôi thôi…hai bàn tay nhám nhúa của hắn đã chụp gọn hai bầu vú bà ta rồi. Cảm xúc là vấn nạn muôn đời của nhân loại. Mọi việc cần đơn giản lại.
Loại phụ nữ có tâm lý thất thường rất dễ trở nên tùy tâm sở dục, phóng đãng. Họ dễ yêu thương nồng cháy nên cũng dễ vướng vào tâm trạng đau khổ tột độ; tuy nhiên loại phụ nữ này hay ganh tỵ, ghen ghét. Hơn vậy, nếu gặp cơ hội họ cũng trở nên buông tuồng, sa đọa. Mọi sự đều chốt lại ở chỗ, trong đời họ có gặp kẻ bất lương cao thủ hay không. Có không ít phụ nữ dạng này trở thành những tay mở quán thịt sống, buôn bán thịt người. Và cũng không có ít kẻ lưu trú vào những am tự, đa số những người phụ nữ ở Đào Hoa ni tự là như vậy.

VN88