VN88 VN88

Thanh toán chuyện

Mời các bạn đọc truyện thanh toán chuyện truyện được cập nhật tại chuyên mục truyện ngắn hay của Truyen18.name.

Thanh toan chuyen truyen ngan

Thanh toán chuyện truyện ngắn

Vào Sài Gòn chưa đầy hai ngày thì chị gái điện thoại với: “nhớ C bạn chị nữa không cún yêu? giờ sống trong đó. gọi điện bắt hắn đưa đi chơi cho đỡ buồn. ghi số vào nhé, 0908… đã ghi chưa không rồi lại quên? rồi à? ừ! chị đã nói là em vào công tác một tháng. C bảo chắc dạo này em lớn và khác lắm… “.
***
Vâng.
Lớn chứ.
Khác chứ.
Hồi C bắt đầu thân với chị gái và chăm đến nhà thì em mới bảy tuổi. Bảy tuổi trong một gia đình đông chị em lại ở thời bao cấp thì sẽ chỉ như năm tuổi con nhà người.
Em, đứa con “vét” của bố mẹ, cô độc giữa thế giới của bốn chị gái mà cả bốn đã biết làm điệu, riêng hai chị lớn đã bắt đầu công khai có bạn trai đón đưa tán tỉnh.
Em, bảy tuổi vắng mẹ, vắng hết mọi điều. Cái gì cũng đủ để làm em sợ.
Đều đặn hàng tháng các chị gái lôi ra cắt cho tóc ngắn cũn, để đỡ phải chải nhiều vì tóc em dễ rối, để đỡ phải gội nhiều vì tính em sợ nước, cứ mỗi lần các chị bắt đi gội đầu là đã thấy em nước mắt ngắn dài trông rất tội. Mà các chị thì có đủ trò để vui, ít người kiên nhẫn nổi với em.
Tất cả những chuyện ấy có C làm chứng. Anh hay mắng các chị gái, dỗ dành em rồi thay họ giúp em gội đầu, tiện thì tắm luôn cho em, mà thường thì tiện vì các chị gái còn hơn cả sung sướng khi có người làm hộ cái việc mà vốn họ chẳng thích tẹo nào.
C trở thành người thân.
Em không biết C có yêu một trong các chị gái không, chỉ biết là hay đến nhà, sẵn sàng giúp các chị làm những việc nặng và thỉnh thoảng ngủ lại qua đêm trên chiếc giường nhỏ ở phòng khách trong khi tất cả các chị gái và em ngủ trong buồng, gần giường bố. Đêm nào các chị gái cũng kể đầy những chuyện ma chơi quỷ khóc dọa nhau, và đêm nào em cũng mướt mải mồ hôi vì sợ.
Em nhớ, chao ôi là em không thể quên những đêm có C ở lại em đã vui đến thế nào. Anh dỗ dành cho em hết sợ, rủ em sang ngủ cùng, tránh xa ra các chị gái vô tâm đang ôm nhau rúc rích cười. Các chị gái đồng ý ngay, đỡ chật, con bé lại ngủ hỗn, cứ xoay ngang chuyển dọc chiếm hết diện tích cái giường vốn đã quá nhỏ cho cả bốn chị em.
Em nhớ nữa là những đêm như thế thường là nóng, hình như đã luôn là mùa hè, C ôm em thật chặt, C thì thầm vào em những lời âu yếm ân cần, như trò chuyện với người lớn…
Và rồi mỗi lần C ngủ lại nhà là một lần em lạc đi trong cái cảm giác vừa sợ hãi vừa chờ đợi. Sợ đến hoảng hốt cánh tay C nóng rực mỗi lần ôm em vào lòng, sợ cảm giác run rẩy khi C thì thầm vào tai “ngoan nào, ngoan nào rồi anh yêu” những lúc giữa lưng chừng giấc ngủ, em cứng người trong một trạng thái phản ứng mơ hồ ngần ngại.
Tất cả những chuyện này em giữ riêng cho em, hả hê lẫn lo sợ hỗn độn. C thường bảo đó là điều bí mật chỉ có anh và em nắm giữ mà thôi. C cùng em sẻ chia một thế giới mà không một chị gái mỹ miều nào của em đủ sức khám phá. Bố thì dĩ nhiên là không biết và cũng chưa một lần băn khoăn.
Nhưng đó chỉ là thế giới của buổi đêm, ban ngày em trốn biệt, ban ngày khi khuôn mặt tròn tròn có vẻ hơi đầy của C không giấu lẫn vào đâu được.
***
Ở Sài gòn được một tuần thì chị gái lại gọi, giọng như kim, cười rất trong so với tuổi chị, và cười cũng rất nhiều: “cún ơi sợ tốn tiền hay sao mà không gọi cho C? chị cho hắn số của em rồi, đề phòng trường hợp em không gọi. biết tính em quá rồi mà. đến đâu cún cũng hì hụi một mình vậy mà không thấy chán sao? thế nhé, chắc C sẽ gọi đấy, hắn bảo cũng muốn gặp để xem gần hai mươi năm rồi trông em như thế nào”.
Gần hai mươi năm rồi, em trông thế nào mà sẵn sàng cho lần gặp tới, nếu có?
Da vẫn nâu dễ chìm, mắt vẫn nâu lạc lõng, vẫn hay lẳng lặng một mình như không có ai, như luôn cần bất kỳ ai.
Nhưng em thì biết là em đã khác, rất khác.
Và em biết là mình sẽ không nói được với chị gái chuyện này, dù lý do của sự im lặng có giống hay khác với ngày xưa đi nữa thì em cũng quen rồi với việc im lặng.
***
Chị gái lớn rời nhà đi du học ở một nước Đông Âu, kéo theo sự ngừng xuất hiện của gương mặt ấy. Em thở phào nhẹ nhõm trong hụt hẫng mênh mông mà vào cái tuổi lên bảy lên tám em không tự giải thích được.
Hơn mười năm chị gái quay về thấy em út cao vống mà mặt mũi vẫn thường xuyên buồn thỉu, rất lạc lõng với thân hình nâu bóng khỏe mạnh đang đà phát triển. Thật là vô lý, thật là phí phạm !
Chị mắng yêu, chị cười, chị ôm vào lòng hỏi vẫn chưa yêu ai à? giời ạ! chị mười chín tuổi đi học xa nhà, có anh người Nga mê lắm. mười hai giờ đêm gõ cửa ốp lè nhè say rượu đòi ngủ nhờ. chị và cô bạn cùng phòng khóc như ri vì sợ, cực chẳng đã thú thật là em chưa ngủ với đàn ông bao giờ. biết chàng Nga ngố nói sao không? nói “ôi bọn đàn ông Việt chúng mày thật dã man, mày chừng này tuổi mà chúng nó vẫn để cho mày còn trinh…”.
***
“Bọn đàn ông Việt” có “dã man” như anh bạn “Nga ngố” (sau này từng là người yêu của chị) nói trong cái lần say rượu ấy không?!
Chị gái ơi, em không trả lời được!
Lúc đó em đang học năm thứ hai trường Luật, nghĩa là vẫn chỉ đang học “Lý luận chung” và “Luật đại cương” chứ chưa học đến điều nọ điều kia trong các Bộ Luật.
Em chưa biết cách trả lời.
***
Giờ các chị gái người người đã chồng chồng vợ vợ con con, ngạc nhiên thấy em út hai bảy tuổi, xinh xinh ngoan ngoan như một bông hoa hiền mà sao khó, đến giờ vẫn chẳng có ai.
Em út trợ lý đối ngoại cho giám đốc của một tập đoàn công ty lớn, mỗi ngày tiếp xúc với cả chục đàn ông mà sao không yêu được ai, sao nhìn ai cũng không thôi liên tưởng đến “mặt đầy”.
Và cách đây một tuần chị gái đã gọi thẳng “mặt đầy” đó thành tên, tuy chỉ qua điện thoại nhưng cái tên vẫn đủ sức thúc thẳng vào em, ngay giữa ngực.
***
Chị gái đã báo trước là C sẽ gọi nhưng em vẫn bất ngờ, hình như trong thâm tâm em hy vọng là C sẽ không gọi, sẽ không đời nào dám gọi.
Cú điện thoại tưởng gây xáo trộn lại mở ra một cơ hội tốt. Em hẹn gặp, hẹn dễ dàng như là đã gần hai mươi năm nay em chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ này vậy.
Café gần hồ Con rùa.
Thế cũng được, cafe này đông người nhưng nhạc nhẽo không quá nhiều gào thét, một thế giới đáng ngạc nhiên giữa Sài Gòn ồn ào. Ở những nơi đông người em vốn thoải mái, ở đó không ai để ý đến em và đó là tín hiệu để em nhận ra là em đang được an toàn.

Truyện ngắn thanh toán chuyện Truyen18.name

***
Em đến nơi hẹn, quần jean, áo sơ mi dài tay nhưng vẫn bị đàn ông nhìn bằng mắt kẻ trộm, mắt cướp biển, mắt đồ tể, mắt “ngoan nào rồi anh yêu”…
Lạc lõng như vẫn từng, em cố tình chần chừ như tìm kiếm. Rất nhiều khuôn mặt xung quanh, thế mà đã nhận ra ngay trong giây khắc mặt ấy, mặt tưởng như đã chưa bao giờ nhìn rõ trong những ngày hè cũ.
Những ngày hè em bận giả vờ ngủ, mắt cay xè vì bóng tối. Ngủ mà môi khô rát, mà ước được tự do di chuyển cánh tay cùng phần hông đang bị nghiến chặt, rồi nữa di chuyển đến cặp đùi gầy, để được sang một tư thế dễ chịu hơn chút. Ngủ mà thèm được nuốt đi cái cục nước bọt cứ chờ chực chận ngang cổ. Ngủ mà cảm thấy rất rõ tay C đang cuống cuồng trong cơn xúc động khó hiểu nhưng cũng đủ khiến em choáng váng. Cơ thể (dẫu bảy tuổi) đang bơi trong một trạng thái ức chế hoang mang đã tố cáo tất cả. C cảm nhận thấy sự đồng lõa trong cách bất động tuyệt vọng của em, như thông cảm với sự chịu đựng mà C đang nếm trải. Sự thông cảm mơ hồ đó đã giúp C giải thoát. Và em, cùng những đêm hè ngái ngủ, thấy như mình đang chìm dần, chìm dần, từng bộ phận một trên cơ thể lần lượt rơi vào vùng tối không lối thoát. Và thường thì em thấy mình đang trốn khỏi C, đi vào một thế giới rất riêng và rất sâu của mình em, bình yên, trống rỗng, cơ thể không gây phiền hà.
Người đàn ông này, bạn lớn của gia đình em, người không có mặt, người đã không bao giờ có một gương mặt rõ nét.
Giờ đây, ở góc quán cafe này, vẻ mặt ấy vẫn chưa có gì tỏ ra là đã phát hiện ra sự hiện diện của em, chắc chắn chưa nhận ra em. Em cứ có thể đứng đây mà nhìn nữa, quan sát thêm nữa, tìm kiếm bằng được một điểm bất thường trên khuôn mặt ấy, để thấy mình có ưu thế hơn, vậy mà tuyệt đối không thể, mọi sự có vẻ bình thường, hình như cuộc sống không quá khắc nghiệt.
***
Giới thiệu mãi C vẫn không thôi ngạc nhiên nhìn. Xin cứ ngạc nhiên, nếu không ngạc nhiên thì mới lạ. Em đặt cái túi xách nhỏ lên bàn, giũa hai người, cẩn thận lấy thuốc lá ra hút, quên không kéo khóa nắp túi vào. Chi tiết này C không để ý. C mang theo con gái nhỏ, đang mải rối rít bảo cô bé chào em, mặt xúc động thật lòng, em đoán chắc là một người khá yêu con. Con gái C tên Vi, khá trắng trẻo và dạn dĩ nhưng có vẻ ngoan. Dù sao thì cũng nên bình tĩnh, trẻ con rất dễ khiến em quay lại cảm giác bất an, cảm giác thường trực ngày xưa với các bạn gái cùng trang lứa, lạc lõng cách biệt và nhiều bí mật.
Thấy em chằm chằm vào cô bé, C cười:
“kể cũng nhanh thật đấy, hồi anh hay đến nhà chơi em cũng chỉ bằng Vi bây giờ chứ bao nhiêu”.
Rồi, sự vào cuộc rất tự nhiên, sau chừng ấy thời gian. Chừng ấy thời gian gói gọn trong cú nháy mắt rất người lớn của C, với em, một người đã lớn đối diện, chứng tỏ chưa từng có điều gì được quên.
Phán đoán này khiến em tức giận, như bị phỉnh phờ, bị phản bội thêm trăm nghìn lần nữa. Không chỉ em mà cả mấy thế hệ lớn bé già trẻ đàn ông đàn bà trong nhà em bỗng chốc như bị lột trần truồng trước mặt kẻ phản bội, kẻ phỉnh phờ. Vậy thì phải đòi lại thôi, lòng tự trọng chỉ gói gọn trong bấy nhiêu mà không dám đòi thì còn để làm gì!
Em đã học Luật năm năm, làm việc trong môi trường về Luật cũng đã gần năm năm nữa như chỉ để cho lần đòi nợ này. C đã bắt đầu và em sẽ phải kết thúc tình thế, càng hay khi con gái C được nghe, được chứng kiến, không hiểu lúc này thì về sau sẽ hiểu, chẳng vội vàng gì. Cuộc sống êm êm nhiều lúc cũng cần được xáo trộn, thế mới là công bằng giữa trẻ con này và trẻ con nọ.
Mặt C hết đỏ lại tái, môi miệng tơ hơ mở vô tình phác một hình ảnh như cười như mếu nhưng lộ vẻ thật thà. Diễn biến sự việc hoặc quá nhanh, hoặc không nằm trong tiến trình suy nghĩ của C, hoặc trong mắt C em chưa bao giờ thôi là kẻ đồng lõa, chưa một lần qua tuổi lên bảy, hoặc nữa bằng cách này hay cách khác C đã chuẩn bị cho phút giây này, ngay từ những ngày hè hừng hực nóng đó…
Dù với bất kỳ lý do gì thì lời xin lỗi cuối cùng cũng được bật ra từ C lại khiến em chững lại, ước được một lần nữa thoát khỏi em, trong bóng tối, để không còn phải tiếp tục hỏi cái câu hỏi đã được soạn sẵn trong đầu. Quan trọng gì nữa câu trả lời từ cung cách cố tình tỏ vẻ thành thật không mấy thành công, cùng lắm sẽ nhận được một sự thật chẳng hữu ích gì hơn những sự thật đã được thừa nhận khác.
Em kết thúc đợt nói bằng cử động vung tay, vẽ một hình cung thật lực. Bàn tay em đáp xuống khuôn mặt đối diện không mấy nhẹ nhàng. Cử chỉ này hoàn toàn bột phát, nó không nằm trong kế hoạch của em nhưng nó lại logic đến nỗi em không thể ngừng lại một giây mà ngạc nhiên hay chần chừ.
“Mặt đầy” vẫn chưa nói thêm được một câu, phản ứng đầu tiên là quay sang nhìn con gái.
Con bé đang nhìn em, như chực khóc, mặt công khai lộ vẻ sợ hãi và uất ức.
Em không quan tâm, em đang phải quan sát xung quanh. Cả cái quán café như ngưng thở trong một tích tắc đầy hân hoan vì được chứng kiến một câu chuyện hứa hẹn nhiều kịch tính, rồi lại rơi ngay vào cái vẻ văn minh công cộng – văn minh thờ ơ.
Vậy là không ai nhìn em nữa, ít ra thì không còn ai công khai nhìn. Em đang an toàn. Không có gì nguy hiểm, cũng không có vẻ gì gọi là hiểm nguy sẽ xảy ra.
Nhưng em biết là tình tiết này sẽ được kể lại, như một câu chuyện làm quà, từ người này qua người kia, kèm theo những nhận xét giễu cợt. Cảnh cái gã đàn ông ngồi giơ mặt cho một cô gái tát, thật không hay ho một chút nào! Dẫu có thể người biết người không tên gã đàn ông hoặc tên cô gái kia nhưng nó sẽ là một câu chuyện tồn tại lâu dài, ngoài ý muốn của chủ thể, rồi mỗi lần dù chỉ vô tình nghe nhắc đến tình cảnh này hoặc một tình cảnh tương tự thì “mặt đầy” ấy sẽ nhận ra rằng muốn hay không muốn cũng đang bị tát thêm lần nữa .
Vậy là quá khứ được thanh toán đàng hoàng rồi nhé, không ai nợ ai nữa nhé!
Em duyên dáng một cách tự nguyện, đứng dậy rời khỏi quán, ra đến chỗ đậu xe mới dừng, tắt máy ghi âm đã được bật nốt on và cẩn thận giấu vào túi xách ngay từ đầu, túi xách lại không kéo khóa, lại được để ở vị trí thuận lợi.
***
Chị gái vẫn gọi điện giọng kim: “gặp nhau rồi à? vui không? C có khen em xinh không? chị đã bảo với hắn ngay từ đầu là gặp em sẽ rất ngạc nhiên vì em giờ khác hẳn, là người lớn rồi chứ không phải như con ốc sên, con cá mắm ngày trước nữa đâu!”
Ôi chị gái, chị cười giọng kim vô tư thế kia!
Em là người lớn rồi chị nhỉ? Vậy mà sao em đã thỉnh thoảng quên mất tuổi của mình?!
Em đã từng hai bảy tuổi đội lốt một hình hài ốc sên, cá mắm bảy tuổi, trong những đêm hè bỏng rẫy ngày xưa. Và giờ đây em hai bảy tuổi lại quay về thời bảy tuổi, giữa thành phố không có mùa đông này, không nhìn vào đôi mắt sợ hãi và uất ức của cô bé cùng trang lứa, đánh một đòn chí mạng vào cái tuổi thơ rồi sẽ sớm còi cọc kia.
Vậy là chẳng ai nợ ai nữa rồi nhé!
Vậy là quá khứ được thanh toán đàng hoàng rồi nhé!
Chúng ta, người lớn đã luôn đúng khi tin rằng cứ là trẻ con thì sẽ không biết gì.
Có phải thế không, chị gái giọng kim thân yêu của em!
June 06(Hết)

(Truyện ngắn hay nhất tại Truyen18.name)

VN88